Ôn Thanh Uyển biết rằng Ôn Minh Châu sẽ sớm giúp nàng chọn phu quân, nhưng nàng không ngờ lại nhanh như vậy.
Nàng vào nhà thay quần áo thì lại nghe thấy phụ thân nàng sai người gọi nàng ra tiền sảnh.
Khi Ôn Thanh Uyển dẫn hai nha hoàn đến, đại sảnh đã chật kín người, bọn họ đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Ôn lão phu nhân ngồi trên ghế lớn ngay chính giữa đại sảnh, huynh đệ Ôn Thị lang ngồi ở ngay hai bên.
Hai bên huynh đệ Ôn thị lang ngồi theo thứ tự lớn nhỏ là mấy thanh niên khí phách cao độ, đó là hai huynh trưởng của Ôn Thanh Uyển cùng ba người con trai của Ôn nhị thúc.
Ôn Minh Châu ngồi bên cạnh Ôn phu nhân, Ôn Thanh Uyển dời đến chỗ ngồi cuối cùng như một thói quen.
“Uyển nhi, đến đây ngồi cạnh Tổ mẫu đi.” Ôn lão phu nhân ân cần nói.
Ôn Thanh Uyển ngoan ngoãn đi đến trước mặt trưởng bối, cúi đầu chào rồi ngồi xuống, ở kiếp trước nàng đã ngồi ở vị trí cao nhất trong yến tiệc của hoàng cung, lúc này nàng cũng không cảm thấy có gì là không thoải mái.
Nhìn lên, nàng thấy một bà mối trang điểm đậm, có một nốt ruồi ở khóe miệng, tay cầm một chiếc khăn tay.
Ôn thị lang liếc nhìn người con gái lớn ngoan ngoãn rồi nói: “Uyển nhi, Thừa Ân Hầu đã mời bà mối tới cầu thân.
Trong số những chàng trai xuất thân từ gia đình quý tộc mà phụ thân biết, người xứng đáng nhất với con chính là Tiêu Cẩn, con trai trưởng của Thừa Ân Hầu phủ, hắn là một người ngay thẳng.
Phụ thân đã đồng ý cuộc hôn nhân này và muội muội con sẽ gả cho Thái tử làm Trắc phi vào tháng tới.
Với tư cách là phụ thân, ta làm điều này vì lợi ích của chính con, ta mong hai tỷ muội các con sẽ xuất giá vào cùng một ngày.”
“Nữ nhi xin đa tạ ý tốt của phụ thân.” Ôn Thanh Uyển cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Vì lợi ích của nàng!
Ba ngày trước là ngày cập kê của nàng, tại sao gia chủ Ôn gia là phụ thân cùng mẫu thân không yêu cầu Ôn Minh Châu tổ chức lễ cập kê trước ba ngày.
Ngược lại, bọn họ lại yêu cầu nàng đợi ba ngày sau mới tổ chức lễ cập kê cùng với Ôn Minh Châu.
(Cập kê: người con gái thời xưa đến tuổi 15, đủ tuổi lấy chồng)
“Thời gian gấp gáp, Tổ mẫu đã quyết định rồi, hôm nay ngươi trao đổi canh thϊếp và mời con trai trưởng Hầu phủ đến hứa hôn vào ngày mai.”
Lão phu nhân nhìn thấy cháu gái lớn của mình ngoan ngoãn như vậy, trong lòng vui mừng vô cùng, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn một chút.
“Tôn nhi nghe lời Tổ mẫu, mọi việc đều do Tổ mẫu và phụ thân quyết định.” Ôn Thanh Uyển cúi đầu ngoan ngoãn nói.
(Tôn nhi: cháu gái)
Bọn họ cũng biết rằng thời gian rất ngắn ngủi!
Lại Bộ thị lang dù sao cũng là quan tứ phẩm của triều đình, so với bá quan trong triều thì địa vị của Ôn lão gia cũng không hề thấp.
(Ở chương 2, tác giả ghi ngũ phẩm, chương này lại tam phẩm, chắc tác giả bị lộn, mình tra gg thì Lại bộ thị lang thuộc quan tứ phẩm nên mình sẽ sửa lại tứ phẩm nha m.n)
Đối với con gái lớn của một gia đình quyền quý, mỗi quá trình trước đó cho đến ngày xuất giá đều phải mất gần ba tháng, sau sáu nghi lễ, sớm nhất sẽ phải mất hơn một năm mới xuất giá.
Trừ phi Thánh thượng ban hôn và thời gian được Thánh thượng ấn định, còn không thì nó sẽ trở thành trò cười.
“…”
Ôn lão phu nhân đang định nói vài lời đạo lý thì bị nghẹn không nói nên lời.
“…”
Mọi người trong Ôn gia đang chuẩn bị xem trò hay lại càng cảm thấy phức tạp hơn.
“…Được rồi, được rồi, Uyển nhi quả thực là một đứa trẻ hiểu chuyện.” Ôn thị lang sờ cằm cười lớn.
Hắn sợ con gái mình không đồng ý hôn sự này, còn đang lo lắng, vì Minh Châu nhất quyết nói rằng nàng muốn xuất giá cùng ngày với tỷ tỷ.
Hắn không thể làm gì được!
Người ở kinh thành đều biết, thế hệ sau nào của Thừa Ân Hầu phủ cũng không bằng thế hệ trước.
Người ta kể rằng, một trăm năm trước, Tiêu gia là Hộ Quốc Công phủ vô cùng nở mày nở mặt, đến thế hệ Tổ phụ của Tiêu Cẩn, bị giáng chức thành Thừa Ân Hầu phủ. (Tổ phụ: ông nội)
Đúng như tên gọi, nhà họ Tiêu muốn kế thừa ân sủng của Hoàng đế và ân sủng của tổ tiên, phụ thân của Tiêu Cẩn sủng thϊếp và diệt thê.
Tiêu Cẩn đã mất mẫu thân từ khi còn nhỏ, hắn trở thành cái bia để kế mẫu cùng người thϊếp mà phụ thân hắn sủng ái tranh sủng. (Kế mẫu: mẹ kế)
Tiêu Cẩn bị kế mẫu và người thϊếp của phụ thân mình ngược đãi từ khi còn nhỏ, điều này khiến Tiêu Cẩn trở nên tàn bạo và vô tình.
Năm 12 tuổi hắn đã ra chiến trường, dựa vào chiến công trên chiến trường, hắn đã có thể giữ cho Hầu phủ không bị giáng tước vị một lần nữa.
Hắn cũng bị thương trên chiến trường và mất đi một chân, càng trở nên tàn bạo hơn, vì vậy không có nữ tử quý tộc nào trong kinh thành muốn gả cho hắn.
Ôn Thanh Uyển đương nhiên biết những gì Ôn thị lang biết, biết rõ ràng hơn phụ thân nàng.
Nghe được phụ thân mình cười, Ôn Thanh Uyển đầu càng cúi thấp hơn.
Kiếp trước, khi nàng đồng ý thay thế xuất giá gả cho Thái tử, phụ thân nàng rất vui, cũng là lần đầu tiên trong đời nàng nhận được lời khen ngợi từ phụ thân.
Nhận được lời từ huynh trưởng ruột của nàng: Ta chấp nhận tình cảm của muội.
Ôn Thanh Uyển biết rằng tất cả những điều này là ý của Ôn Minh Châu, Ôn gia đã bảo vệ nàng ta từ nhỏ và luôn nghe theo ý nàng ta.
Huống chi, tháng sau nàng ta sẽ là Trắc phi của Thái tử, nếu mọi người không khen nàng là thiên tài thì thật kỳ lạ!
Ôn Thanh Uyển thoạt nhìn rất buồn bã, nhưng kỳ thực trong lòng đang cười ha hả, hà cớ gì nàng phải sợ Hầu phủ sa sút, nàng ăn cũng không được bao nhiêu.
Ở kiếp trước vì cái mạng nhỏ, nàng đã ngoan cường sống sót trong hoàng cung nơi mà ăn thịt người không nhổ xương.
Mặc dù cuối cùng nàng đã chết vì kiệt sức, nhưng ít nhất nàng không bị người khác ức hϊếp đến chết.
Đây không phải là lời khoe khoang của Ôn Thanh Uyển, nàng hơn Ôn Minh Châu rất nhiều về tài năng và ngoại hình.
Những bài thơ nổi tiếng của Ôn Minh Châu luôn mâu thuẫn với nhau, và chúng cũng khác với hoàn cảnh của nàng ta.
Cao lớn mà uy nghiêm, nhiệt huyết mà hung hãn, tài hoa mà anh hùng, đất nước thất thủ bi thảm, nhưng nàng ta chưa từng trải qua những điều đó.
Làm thế nào nàng ta có thể viết một bài thơ như vậy?
Nàng ta chưa bao giờ cẩn trọng trong lời nói và hành động của mình, thường chỉ vào đầu tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc và cười nói: "Người bản địa các ngươi biết gì?"
“Trong cuộc sống có hạnh phúc thì nhất định phải có hết niềm vui, đừng để bình vàng đứng trước trăng. Hôm nay có rượu, hôm nay say, ngày mai lại lo lắng”.
Cho nên kiếp trước nàng đã cố ý đào hôn, bỏ lại phía sau cảnh hỗn loạn trong Thị lang phủ.
Tuy nhiên, Ôn Minh Châu, người thỉnh thoảng say rượu, cuối cùng lại ly hôn hết lần này đến lần khác.
Ôn Thanh Uyển trước đây không biết mama boy, kẻ biếи ŧɦái hay kẻ bạo lực gia đình là gì, nhưng sau đó nàng biết được điều đó từ tiếng khóc của Ôn Minh Châu.
Thái tử chắc chắn là mama boy nhất trên thế gian và là kẻ biếи ŧɦái nhất......
Kiếp này Ôn Minh Châu tiến vào Đông Cung, nàng phát hiện Thái tử không tốt như nàng nghĩ, vậy thì có thể nhờ ai giúp nàng ly hôn?
Chỉ nghĩ tới tình huống đó, Ôn Thanh Uyển liền muốn cười.
Dù tương lai có ra sao thì đây cũng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong hai cuộc đời của Ôn Thanh Uyển.
Sống lại một đời, Ôn Thanh Uyển chắc chắn một điều, nàng không muốn tiến cung!
Để sống sót trong hậu cung, cần phải vừa khôn ngoan vừa xấu xa, đồng thời cũng cần phải độc ác và cũng cần có đôi mắt sắc bén để phân biệt thật giả.
Khi gặp một người muốn làm hại mình, thì bản thân phải thủ đoạn độc ác hơn người.
Kiếp trước nàng phải làm việc vất vả nên chưa bước sang tuổi ba mươi đã kiệt sức.
Khi nàng đến Cung điện của Diêm Vương, hai thẩm phán đang tranh cãi về nàng.
Một thẩm phán nói rằng nàng đã phụ trợ một thế hệ quân vương, khiến triều đại trở nên thịnh vượng và nên lên thiên đường.
Nhưng một thẩm phán khác cho rằng nàng thủ đoạn độc ác, gϊếŧ hại người trung thành thẳng thắn, nên xuống địa ngục.
Diêm Vương nhất thời không biết phân xử thế nào, liền xua tay cho nàng trở về thế gian, đồng thời còn cho nàng một khối công đức.
Diêm Vương ân cần nói với nàng rằng nàng có thể mua bất cứ thứ gì nàng muốn bằng điểm công đức, nếu không có điểm công đức thì nàng cũng có thể mua bằng vàng hoặc bạc, nhưng hơi đắt.
Ôn Thanh Uyển không có ý ham muốn giàu có và quyền lực, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, sau đó chết một cách yên bình, không còn để mình lo lắng phải chết yểu.
Ôn phu nhân thấy con gái nhún vai thì nghĩ rằng con gái đang buồn.
Bà nói với giọng nhẹ nhàng chưa từng có: “Uyển nhi, Tiêu thế tử tuy rằng khập khiễng, nhưng lại nổi tiếng là tướng quân trẻ tuổi.”
(Thế tử ở đây chỉ người thừa kế của một ngôi nhà quý tộc, thường là con trai trưởng, chỗ này để thuần việt hơi kỳ nên mình giữ nguyên)
“Nữ nhi tin tưởng phụ thân, mẫu thân sẽ không làm hại nữ nhi.” Ôn Thanh Uyển mỉa mai nói, thoát khỏi suy nghĩ.
Ôn Thanh Uyển vừa nói xong, mọi người trong đại sảnh đều im lặng, nhìn nàng bằng ánh mắt hả hê, thương hại và thương cảm.