Nàng ta muốn xem náo nhiệt nhưng tiểu thư không đồng ý, đành phải quay trở lại phòng ngủ.Cẩm Lan nhìn thấy tiểu thư đã nằm trên giường, liền tắt ngọn nến lớn, chỉ để lại một ngọn nến nhỏ, sau đó đi đến nằm trên ghế dài.
Ôn Thanh Uyển không hề ngủ, nàng thừa nhận bên trong mình rất mạnh mẽ, nhưng nàng không mạnh đến mức có thể thờ ơ ngay cả khi được tái sinh.
Nàng nằm trong chăn ấm áp, có chút ngẩn ngơ nhìn chân giường, nha hoàn Cẩm Lan đang ngủ trên ghế dài đối diện.
Trong đêm tối, ánh nến mờ ảo trong phòng không hề chói lóa sau khi xuyên qua tấm màng, khiến nàng cảm thấy dễ chịu.
Nàng biết rất rõ về việc Ôn Minh Châu đến thư phòng nói chuyện với phụ thân, chẳng qua là giúp nàng chọn nhà chồng.
Nàng chắc chắn sẽ là người chồng cũ tồi tệ và đau khổ nhất ở kiếp trước của nàng ta.
Với sự thiên vị của cha mẹ đối với nàng, cộng thêm thân phận Thái tử, dưới sự thỉnh cầu của Ôn Minh Châu có thể ép buộc đối phương cầu hôn.
Ôn Thanh Uyển nhắm mắt lại, nhớ lại quá khứ của mình với Ôn Minh Châu.
Bọn họ cùng cha khác mẹ, sinh ra cùng tháng cùng năm nhưng khác ngày, Ôn Thanh Uyển được sinh ra trước ba ngày.
Mặc dù Ôn Thanh Uyển là con gái hợp pháp do chính thê sinh ra, nhưng nàng đã không được sống tốt như Ôn Minh Châu từ khi còn nhỏ.
Nàng không chỉ bị quản thúc bởi các quy tắc của cánh cửa đại viện mà còn bị bao quanh bởi cầm, kỳ, thư, họa suốt ngày.
(Đại viện: phủ có nhiều gian nhà)
Ôn Minh Châu là con gái của Ôn lão gia cùng Bạch Nguyệt Quang, người đã làm việc chăm chỉ và trải qua nhiều khó khăn để sinh ra con gái.
Bạch Nguyệt Quang là một phụ nữ xinh đẹp có cuộc sống nghèo khó, nàng ta trở về phương Tây sau khi sinh con gái một tháng, Ôn lão gia không những không ghét cô con gái này mà còn chuyển toàn bộ tình yêu dành cho Bạch Nguyệt Quang cho con gái quý giá của bọn họ.
Sau khi đặt tên cho con gái là Minh Châu, từ nhỏ nàng đã được cưng chiều như một viên ngọc quý, không những được ghi tên dưới danh nghĩa con gái của Ôn phu nhân mà còn không cần phải học các quy tắc.
Trong mắt Ôn phu nhân chỉ có Ôn lão gia, không biết là bởi vì Ôn lão gia hay là Ôn Minh Châu có thần thông mà Ôn phu nhân đối xử với nàng tốt hơn chính con gái mình.
Ngay cả hai huynh trưởng của nàng cũng xem Ôn Minh Châu như viên ngọc trai và thậm chí còn đe dọa rằng họ sẽ chỉ nhận nàng là muội muội.
Ôn Thanh Uyển là con gái lớn, phải học giỏi, hiền lành, đoan trang, nhất định phải giỏi tất cả cầm, kỳ, thư, họa.
Chỉ cần mắc một lỗi nhỏ, nàng sẽ bị chính mẫu thân của mình đánh đòn cho đến khi mông nở hoa mới được phụ thân lên tiếng nói đỡ, còn bị hai huynh trưởng của mình ghét bỏ.
Vì luyện thư pháp và học đàn mà tay nàng có vết chai sạm, nàng không thể nói to, cười không được lộ răng.
Nhưng Ôn Minh Châu không cần quan tâm đến những điều đó, suốt ngày cùng hai huynh trưởng vui vẻ trèo cây lấy tổ chim, xuống sông bắt cá.
Nàng cũng có thể nói chuyện trong khi ăn, còn để lộ tám chiếc răng khi cười, phụ thân cùng huynh trưởng đều cho nàng dễ thương.
Ôn Thanh Uyển ghen tị muốn khóc.
Điều khiến nàng càng muốn khóc hơn chính là Ôn Minh Châu đã phạm sai lầm, nhưng Ôn Thanh Uyển là người phải nhận lỗi và bị trừng phạt.
Tuy rằng mọi người đều nhìn ra là Ôn Minh Châu làm, nhưng mỗi lần chuyện xảy ra trước mặt Ôn lão gia cùng phu nhân, đều là lỗi của Ôn Thanh Uyển.
Ngay cả những nha hoàn xung quanh Ôn Thanh Uyển đều đồng loạt chỉ vào Ôn Thanh Uyển.
Khi bảy tuổi, Ôn Thanh Uyển cũng cố gắng giống như Ôn Minh Châu và không muốn tuân theo các quy tắc.
Chỉ là nàng đã bị ràng buộc bởi những quy tắc đó từ khi còn nhỏ, trèo cây rất lâu nhưng không thể trèo được.
Khi cố gắng hết sức trèo lên cây thì hai huynh trưởng và Ôn Minh Châu đã xuống sông câu cá cùng bạn bè.
Nàng bị bỏ lại một mình trên cây, không biết nên cười hay nên khóc, khi trở về nhà, nàng đã bị cha mẹ đánh đập.
Sau khi bị đánh quá nhiều và quá đau đớn, Ôn Thanh Uyển tự nhiên từ bỏ việc bắt chước người khác và chuyên tâm học làm tiểu thư khuê các.
Khi còn nhỏ, nàng có một hoặc hai nha hoàn trung thành ở bên cạnh.
Bất kỳ nha hoàn nào từ chối phản bội nàng đều sẽ bị trừng phạt phải phục tùng, cuối cùng, bọn họ sợ hãi đến mức quay lưng lại với nàng và tìm đến Ôn Minh Châu.
Có một tiểu nha đầu được nàng nhặt về từ ổ ăn xin, không chịu phản bội dù có bị trừng phạt thế nào đi chăng nữa, cuối cùng nàng lại bị mẫu thân phản bội!
Ôn Thanh Uyển năm đó bảy tuổi, mỗi ngày đều bị trừng phạt, sống trong sợ hãi, không có khả năng bảo vệ nha hoàn bên người.
Ôn Thanh Uyển bị thương nặng mấy lần, không muốn sống nữa, nhưng vẫn sống sót.
Người đời thường nói, không có ham muốn thì sẽ mạnh mẽ, cho đến khi mười một tuổi, không ai có thể làm tổn thương nàng nữa.
Điều khiến nàng mạnh mẽ hơn chính là Cẩm Lan và Cẩm Tước bên cạnh nàng.
Hai nha hoàn này đã được nàng cứu khi Ôn Thanh Uyển lên 8 tuổi, nàng đang trên đường đến chùa để cầu phúc cho Tổ mẫu (bà nội).
Lúc đó, bọn họ mới mười tuổi, theo lời kể, bọn họ cũng là tỷ muội cùng cha khác mẹ nhưng bọn họ lại có mối quan hệ rất tốt.
Cẩm Lan và Cẩm Tước không chỉ biết võ công mà còn có thể đọc và viết chữ, từ đó trở đi, Ôn Thanh Uyển bí mật học võ công từ họ.
Từ đó trở đi, cuộc sống của nàng có mục tiêu rõ ràng, ba người nương tựa vào nhau, không ai trong số họ thích Ôn Minh Châu.