Xuyên Qua Thành Chính Thê Khó Bị Bỏ

Chương 3: Vương Thu Hoa và Lý Diên Hồng

Khi nghe thấy hắn ta có thể thưởng thức và giám định đồ cổ, có thể ngâm thơ vẽ tranh, Khương phu nhân nhận thấy đây không phải người văn hóa thấp nên trong lòng cũng hài lòng hơn, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Hai nhà hợp bát tự, định được ngày cưới.

Trong những ngày đến Dương Châu này, Chu phu nhân thấy những người hầu hạ bên cạnh Chu Thiên Hải đều chỉ là gã sai vặt, dù có mấy cái nha đầu cũng chỉ là tam đẳng thô sử nha đầu, không có một người có dáng người diện mạo khả ái, trong lòng không khỏi có chút bối rối. Nhi tử sắp lập gia đình mà trong phòng còn chưa có một nha hoàn thông phòng, tương lai con dâu về đây sẽ không có người hầu hạ, điều này khiến người khác khinh rẻ.

Bà Chu suy nghĩ lung tung rồi bí mật bàn với Chu lão gia về việc chọn một nha hoàn thông phòng cho con trai và dạy bảo chuyện này.

Lần này đến Dương Châu, Chu phu nhân mang theo bốn đại nha đầu và tám nha hoàn nhỏ tuổi. Theo ý bà là để những đại nha đầu của mình làm thông phòng cho nhi tử.

Chu lão gia suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Dù nha hoàn của bà đã được đào tạo cơ bản và được tuyển chọn kỹ càng, nhưng giao cho Thiên Hải thì không thích hợp. Tương lai Thiên Hải và con dâu sẽ sống ở Dương Châu, một năm cũng chẳng về quê được mấy lần. Nếu bà giao nha hoàn của bà cho nhi tử làm thông phòng. Lỡ mai sau có gì không hay xảy ra, vì là người của bà thưởng nên con dâu cũng khó xử. Theo tôi thì tốt nhất là mua một nha hoàn có dung nhan tính tình tốt, bà dạy dỗ cô ta vài ngày rồi đưa vào phòng con trai. Sau này nếu có chuyện gì thì cũng dễ bán đi thôi".

Bà Chu nghĩ lại thấy có lý, cuối cùng cũng đi hỏi thăm khắp nơi để mua một cô nương làm nha hoàn.

Trùng hợp thay, ở thành Dương Châu có một gia đình nghèo họ Vương, tay không có gì ngoài hai cô con nương trinh trắng. Vợ đã qua đời, ông ta lấy vợ lẽ mười tám tuổi là Tam Nương tục huyền. Tam Nương cả ngày ghen ghét với hai cô con gái kia của chồng, luôn chửi mắng chúng không thôi. Ban đầu người chồng còn che chở các con gái, nhưng không chịu nổi sự làm nũng rũ rơi ngọt ngào của người vợ lẽ đẹp như hoa như ngọc, lâu ngày cũng nguội lạnh với các con.

Một buổi sáng kia, khi đang ở quán trà, Tam Nương nghe có một nhà phú hộ muốn mua một nha hoàn thông phòng có dung nhan đẹp và gia thế trong sạch. Cô vội tìm hiểu kỹ, biết đó là nhà Chu - những thương nhân muối nổi tiếng, muốn mua nha hoàn cho con trai thứ hai. Không nghĩ ngợi gì thêm, Tam Nương vội vã bỏ lại mấy chiếc bánh bao phú xuân vừa bưng tới, lấy mấy chục đồng tiền còn đặt trên bàn rồi đi ngay.

Về nhà, Tam Nương lấy xiêm y tươi sáng ra khoác cho con gái của chồng, tự tay trang điểm chải chuốt cô ta rồi đưa ra ngoài. Cô ta dùng vài đồng bạc cầu mai mối rồi đưa nàng đến Chu gia. Chu phu nhân nhìn thấy con gái nhà họ Vương có dung nhan xinh xắn, da thịt mịn màng, quan trọng là người nhà lương thiện, liền lấy 200 lượng bạc mua cô ta về, đổi tên là Thu Hoa, dạy dỗ mười ngày rồi đưa vào phòng con trai.

Sau khi về nhà chồng, Khương Ngọc Xuân đi theo chồng Chu Thiên Hải về Dương Châu sinh sống. Vì Chu Thiên Hải ngày càng thịnh vượng trong nghề buôn muối và lại cưới được con gái nhà quan nên Thang gia - một trong tám đại thương nhân ở Dương Châu - nổi lòng đố kỵ. Họ chọn những ngựa gầy có tư chất nhất trong đàn ngựa gầy của mình đặt tên là Diên Hồng rồi đưa tặng Chu Thiên Hải.

Ngựa gầy Dương Châu rất nổi tiếng không chỉ vì chúng có nhan sắc xinh đẹp, mà còn vì những cô gái này đã bị mua về từ nhỏ, được dạy dỗ về thư họa, đãi khách, ứng xử theo quy cũ. Các nàng có thể ngâm thơ viết chữ, vẽ tranh và chơi cờ vây. Vì vậy, không chỉ nhiều thương nhân buôn muối nổi tiếng thích nuôi ngựa gầy, mà nhiều nhân vật nổi tiếng cũng thích chiều chuộng ngựa gầy Dương Châu làm thϊếp.

Trong một thời gian, ngựa gầy Dương Châu trở thành đối tượng mà mọi người tranh giành mời về làm thϊếp, thậm chí khắp nơi lan truyền câu nói "Muốn cưới vợ bé, hãy đến Dương Châu".

Vì việc chiêu nạp ngựa gầy làm thϊếp đang rất thịnh hành và đây là do Tổng thương đưa cho nên Lý Diên Hồng vừa đến nhà đã được đón làm di nương (vợ lẽ). Khương Ngọc Xuân thấy vẻ cô đơn không giấu nổi trên gương mặt của Vương Thu Hoa, liền làm chủ nâng cô ấy lên làm di nương. Tuy Lý Diên Hồng là người mới đến nhưng tư sắc xuất chúng, yêu mị dị thường nhưng Chu Thiên Hải cũng không thân thiết với nàng ta, giống như đối với Vương Thu Hoa vậy.

Chỉ trong chớp mắt sau hai năm khi Khương Ngọc Xuân gả vào Chu gia, bụng vẫn không có động tĩnh. Vì Chu Thiên Hải kiên quyết không cho hai thϊếp thất mang thai trước, nên dù Lý Diên Hồng và Vương Thu Hoa rất nóng vội nhưng cũng không dám trái ý, mỗi lần sau việc ấy đều ngoan ngoãn uống thuốc tránh thai.