Xuyên Qua Thành Chính Thê Khó Bị Bỏ

Chương 2: Chu Thiên Hải

Chu gia nhị gia Chu Thiên Hải, khoảng hai mươi tuổi, quê quán ở An Huy, xuất thân từ gia đình thương nhân nổi tiếng. Chu Thiên Hải có một người anh trai cùng cha mẹ lo liệu công việc kinh doanh trong nhà, còn có một người em trai không theo con đường kinh doanh mà theo học hành, hiện đã là cử nhân. Chu Thiên Hải từ khi còn mười mấy tuổi đã theo cha đi buôn bán khắp nơi, mười lăm tuổi lần đầu tiên đến Giang Tô, đã chú ý đến hai khu sản xuất muối lớn hai bên bờ sông Hoài. Khi theo cha đến Dương Châu, hắn càng khẳng định đây là một vùng đất phong thủy tốt.

Về vị trí địa lý, Dương Châu được thiên nhiên ưu ái, nằm ở phía bắc sông Trường Giang, phía nam sông Hoài, xung quanh có nhiều kênh đào và gần biển rộng, giao thông thủy bộ rất nhanh chóng và tiện lợi. Chu Thiên Hải tận dụng thời gian cha Chu khảo sát thị trường Dương Châu, đã tự mình đi dạo khắp Dương Châu và nảy ra ý tưởng kinh doanh.

Hai tháng sau, Chu lão gia đã giải quyết xong công việc kinh doanh ở Dương Châu và chuẩn bị quay trở về phủ. Chu Thiên Hải quỳ xuống trước mặt cha van xin được ở lại, nhất quyết muốn tự mình gây dựng sự nghiệp ở đây.Tổ tiên nhà họ Chu bắt đầu giàu có của cải sung túc. Chu lão gia đi buôn bán khắp Nam Bắc, hàng hóa kinh doanh rất đặc biệt. Ông tự nhiên hiểu rõ điều kiện thuận lợi ở Dương Châu, chỉ là con trai ông chưa từng một lần độc lập nên trong lòng không yên tâm. Tuy nhiên, Chu lão gia vốn là người làm nghề buôn bán, trong lòng có chút tham vọng, chỉ là bản thân ông bận việc nhà nên không có sức mở rộng sản nghiệp. Ông thấy con trai có ý định này nên trong lòng cũng có chút hy vọng, mong con trai có thành tựu để làm lớn sản nghiệp nhà mình, vì vậy quyết định chấp nhận.

Vì thế, khi mới mười lăm tuổi, Chu Thiên Hải một mình ở lại Dương Châu, ban đầu vài tháng làm việc thật thà tại hiệu cầm đồ và cửa hàng vàng bạc, lá trà, son phấn của gia đình ở Dương Châu. Qua nửa năm, Chu Thiên Hải đã quen biết các nhân vật khác nhau ở Dương Châu, nghiên cứu kỹ thuật làm muối, rồi chuẩn bị mối quan hệ để mua muối làm vốn, xoay người bắt đầu làm nghề buôn muối.

Gia đình Chu gia giàu có, có nhiều mối quan hệ ở khắp nơi, Chu Thiên Hải lại từ nhỏ được cha dạy cách buôn bán nên làm ăn phát đạt rất nhanh, chỉ trong vòng hai năm đã trở thành một trong những người buôn muối nổi tiếng ở Dương Châu. Lúc đó, phó sử Khương Dũng đang nhậm chức Diêm Vận Tư nhìn thấy tài buôn bán muối của Chu Thiên Hải và tiềm năng trong nghề nên cố ý gả con gái Khương Ngọc Xuân cho hắn ta. Chu Thiên Hải là người làm nghề buôn bán nên nghĩ ngay việc kết hôn này có lợi cho mình, trong lòng liền đồng ý ngay. Hắn ta vội vàng viết thư gửi về nhà, Chu lão gia đã làm nghề buôn bán nhiều đời nên có cơ hội kết giao với nhà quan, lẽ nào lại không nhận, huống hồ đây là con gái của một quan văn ngũ phẩm. Chu lão gia lập tức gọi phu nhân nhà mình đến, mời quan môi đến nhà cầu hôn.

Khương Ngọc Xuân là một tiểu thư điển hình của nhà quan, đoan trang ổn trọng, tính cách ôn nhu đôn hậu. Vì mẹ của nàng là người phương Bắc, cũng là một tiểu thư nhà quan nên rất khó chịu với những tiểu thư khuê các ở Dương Châu thích đi dạo quán trà, gọi người dẫn đường và những hành vi phóng túng khác. Bà dựa vào lễ nghi quy cũ mà bà đã được dạy từ nhỏ để dạy bảo con gái mình.

Khi Khương lão gia muốn gả con gái thứ hai Ngọc Xuân cho một thương nhân buôn muối, Khương phu nhân thực sự không muốn, cảm thấy địa vị thương nhân thấp hèn, chỉ ham tiền, không xứng đôi với con gái mình.

Khương lão gia quở trách: "Đàn bà như nàng thì hiểu gì? Nghề buôn muối hiện nay đang phát đạt, năm trước Hoàng thượng đã ban hành luật mới về nghề muối ở vùng Lưỡng Hoài, củng cố địa vị của các thương nhân muối. Chu Thiên Hải hiện tại tuổi còn trẻ đã trở thành thương nhân buôn muối nổi tiếng ở Dương Châu, tương lai trở thành Tổng thương muối Lưỡng Hoài cũng không phải không có khả năng. Liên hôn với hắn ta sẽ có lợi cho cả hai nhà".

Khương lão gia thấy bà vẫn không tình nguyện liền tiếp tục nói: "Nhà họ Chu cũng rất coi trọng học vấn, em trai của Chu Thiên Hải là cử nhân. Dù Chu Thiên Hải không giỏi văn chương nhưng có thể ngâm thơ, vẽ tranh rất hay. Hơn nữa, hắn ta còn có một ưu điểm khác mà nàng chưa biết, nhà họ ở An Huy có cửa hiệu đồ cổ, từ nhỏ hắn ta đã theo sư phó học cách nhận biết đồ cổ, bất kỳ đồ gì đến tay đều có thể phân biệt được thật giả một cách chính xác. Xem tranh của các danh gia, hắn ta đánh giá rất chuẩn, vì vậy ở Dương Châu này, dù là tổng đốc hay văn nhân, khách hàng đều thích qua lại với hắn ta".