Nhân Lúc Nữ Đế Chưa Hắc Hóa, Ta Nuôi Dưỡng Nàng Làm Phản Diện

Chương 15: Đã từng nghe nói tới Hợp Hoan tông chưa?

Edit: Lumi

Những sợi chân khí màu xanh giống như thức ăn, bị Thất Thải chân nguyên xoay tròn thôn phệ, Ninh Vô Tà cảm nhận được một sợi kiếm ý vô hình đang tích tụ ở đan điền, bị hắn cảm ngộ hấp thu.

Kiếm ý chính là thứ kiếm tu truy cầu cả đời, huyền bí hơn cả chân nguyên.

Dựa theo thiên phú khác nhau, người Thiên Tiên Kiếm Thể chạm vào chuôi kiếm là đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, còn người kém cỏi có luyện hỏng cả nghìn thanh kiếm thì cũng khó mà đạt được.

Kiếp trước Ninh Vô Tà không tu kiếm nên đương nhiên không có một sợi kiếm ý nào, do đó bây giờ mới vô cùng vui mừng kinh ngạc.

Không biết Giang Nhẫn đã tu luyện sợi kiếm ý này bao lâu, thai nghén nuôi dưỡng trong chân nguyên của mình, không ngờ lại bị chân nguyên của Ninh Vô Tà bay tới cướp đi!

Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn! Có kiếm ý rồi, Ninh Vô Tà có thể phát huy được uy lực lớn hơn của bất cứ pháp thuật thần thông nào liên quan tới kiếm.

Ninh Vô Tà cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc về Thất Thải chân nguyên của mình, đây rốt cuộc là chân nguyên thuộc tính gì, quá bá đạo rồi!

Chẳng lẽ nó đã tiến hóa nhờ Tiên Linh Đạo Thể của Huyên nhi thức tỉnh sao?

Ninh Vô Tà nhìn Huyên nhi đang nắm tay mình, tiểu cô nương đang cầm một xiên kẹo hồ lô, cắn một quả sơn tra đỏ giòn ngọt.

Hắn nghĩ một chút rồi cúi đầu nói với Huyên nhi:

“Huyên nhi, muội có biết vừa rồi lúc ca ca bị đánh ở trên võ đài, điều làm ca ca sợ hãi nhất là gì?”

Trên mặt Huyên nhi hiện lên vẻ hoang mang: “Là gì?”

“Muội đoán xem.”

“Ừm...Là sợ bị đánh chết sao, lúc nãy Huyên nhi cũng rất sợ hãi.”

“Ca ca không sợ chết đâu.”

“Vậy huynh sợ gì?” Huyên nhi hơi khó hiểu.

Ninh Vô Tà ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Huyên nhi.

“Ca ca không sợ chết, điều ca ca sợ là vĩnh viễn không thể gặp được Huyên nhi nữa.”

“Sợ sau khi ta ra đi, muội phải lẻ loi một mình, lại bị kẻ khác bắt nạt.”

“Nghĩ tới đây, ta đã lập tức tỉnh lại.”

“Vậy nên, thực ra ca ca muốn cảm ơn Huyên nhi.”

Ninh Vô Tà đặt tay lên vai Huyên nhi, nói một cách trịnh trọng.

Sau khi Huyên nhi ngơ ngẩn nghe Ninh Vô Tà nói xong, nước mắt trong suốt dâng lên trong hốc mắt nàng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được!

“Hu...Ca ca!”

Nàng giang hai tay ra, nhào vào trong lòng Ninh Vô Tà, há miệng bật khóc!

“Muội cũng không muốn rời xa ca ca! Chết cũng không muốn! Hu hu...”

Tiểu cô nương đã bị câu nói này của Ninh Vô Tà phá vỡ tuyến phòng ngự tâm lý !

“Được rồi, được rồi...Sao chúng ta lại chia xa được chứ? Đừng khóc, đừng khóc nữa...”

Ninh Vô Tà dịu dàng vỗ lưng Huyên nhi an ủi, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Buổi tối Ninh Vô Tà làm vài món ăn đơn giản, hai người cùng ăn xong rồi lên giường đi ngủ. Ninh Vô Tà cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương, Huyên nhi thấp thỏm lo lắng cả một ngày cũng đã thấm mệt.

Hôm nay đã lấy được Tuyệt Vân Phụ Khí trận, giờ chỉ cần đợi Tiên Linh Đạo Thể trong truyền thuyết của Huyên nhi thức tỉnh nữa mà thôi.

Ninh Vô Tà cũng không khỏi có chút mong đợi.

Sáu tuổi đã thức tỉnh, còn được pháp tắc đại đạo trợ giúp, không biết công pháp như thế nào mới xứng với nàng?

Ninh Vô Tà cảm thấy cũng đã tới lúc dạy cho Huyên nhi một vài kiến thức tu luyện rồi, ít nhất lúc thức tỉnh đừng dọa sợ nàng.

Nghĩ tới đây hắn vén chăn lên, khoác áo ngồi dậy, Huyên nhi không biết đang muốn làm gì, cũng hơi ngờ vực ngồi dậy.

“Ca ca, huynh sao vậy?” Huyên nhi mặc một bộ đồ ngủ trẻ con, ngồi đối diện Ninh Vô Tà trong bóng tối.

“Huyên nhi, muội có biết tu luyện nghĩa là gì không?”

“Tu luyện...Muội có biết một chút.” Ninh Vô Tà hơi kinh ngạc, Huyên nhi là một đứa trẻ lang thang, vậy mà cũng hiểu về tu luyện?

“Là ông của muội nói với muội, ông nói với muội rằng, vào ngày muội ra đời, trên trời truyền tới âm thanh kỳ lạ, giống như có người đang niệm kinh, sét đánh giữa trời quang, bổ xuống quanh nhà muội, bụng của mẹ muội bị muội chiếu sáng trưng, muội vừa ra đời đã có những văn tự kỳ lạ phát sáng chạy tới chạy lui xung quanh muội.”

“Ông nói, muội là Tiên Linh Đạo Thể...Ca ca, Tiên Linh Đạo Thể là gì vậy ạ.”

Huyên nhi ngẩng đầu, chớp đôi mắt phát sáng trong đêm đen.

“Ừm...Tiên Linh Đạo Thể chính là một loại thể chất rất mạnh, sau này Huyên nhi đi lên con đường tu luyện sẽ rất lợi hại đấy.”

Từ lời kể tóm tắt của Huyên nhi, Ninh Vô Tà đã có thể tưởng tượng ra lúc nàng ra đời trời đất đã xảy ra dị tượng như thế nào.

Nghe Ninh Vô Tà nói vậy, đôi mắt to của Huyên nhi lập tức sáng lên, có chút mong đợi hỏi:

“Vậy có phải muội thức tỉnh là có thể bảo vệ ca ca rồi không?”

Ninh Vô Tà xoa đầu nàng, vui vẻ nói: “Đúng vậy, sau này ca ca trông cậy vào muội đó nha.”

“Trừ những điều này ra, muội còn biết gì?”

“Hết rồi, ông chỉ nói muội là Tiên Linh Đạo Thể, sẽ rất lợi hại như ca ca nói.”

“Ông ấy cũng không biết, là một lão đạo sĩ qua đường nói với ông ấy như vậy.”

Ninh Vô Tà gật đầu, xem ra đúng là như vậy: Huyên nhi chắc chắn có xuất thân là phàm nhân bình thường, gia tộc vốn đã mấy đời không có duyên với việc tu luyện. Nhưng không ngờ lại đột nhiên sinh ra một Tiên Linh Đạo Thể nghịch thiên nhất.

Nhưng đáng tiếc, vận may của Huyên nhi lại không được tốt lắm, chưa đến lúc thức tỉnh thì trong nhà đã gặp họa, lúc đó nàng gần như vẫn chưa có ký ức gì.

Sau khi suy bại tới mức phải lưu lạc khắp nơi, người ông ở bên nàng lại bị đánh chết ở Khôn Nguyên quốc.

Nàng mới sáu tuổi đã một mình phiêu bạt khắp thế gian, trên người có Tiên Linh Đạo Thể lại gần như không biết gì về tu luyện, có trời mới biết nàng đã trải qua những chuyện gì.

Cũng khó trách sau này hắc hóa, lập ra Thiên Minh tông, tự nhận là ma đạo, đối nghịch với tiên tông trên toàn bộ Linh Vũ đại lục.

Mặt khác, một ngôi sao khác là Lý Lạc Băng lại có kịch bản hoàn toàn ngược lại, xuất thân cao quý, thuận buồm xuôi gió, có quý nhân phù trợ, có cường giả đi theo, đúng là khí vận chi tử.

Ninh Vô Tà xoa đầu Huyên nhi, hơi đau lòng.

Đau lòng vì Khương Ngưng Huyên kiếp trước, cũng đau lòng cho bản thân ngây ngốc khi đó.

“Ca ca, huynh sao vậy?”

Huyên nhi lập tức nhận ra tâm trạng của Ninh Vô Tà đang giảm sút, dịch về phía trước một chút, hai bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay Ninh Vô Tà.

“Không sao, Huyên nhi, bây giờ ta muốn dạy cho muội một vài kiến thức cơ bản về tu luyện, muội sẽ sớm dùng tới nó, muội phải nghe kỹ đấy nhé.”

“Vâng~” Huyên nhi ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy rất mới mẻ với việc Ninh Vô Tà dạy học cho nàng.

Trong thời gian nửa buổi tối, Ninh Vô Tà đã dạy cho Huyên nhi các kiến thức gì mà linh khí, chân nguyên, các kinh mạch trong cơ thể, tác dụng của vị trí đan điền khí hải,...Còn thử chỉ dẫn Huyên nhi cảm ngộ linh khí trời đất xung quanh.

“Thì ra cái này chính là linh khí, muội còn thắc mắc là cái gì ngày nào cũng chạy tới chạy lui trong cơ thể mình, cái này cũng cần luyện hóa sao ạ?”

Huyên nhi tò mò hỏi.

Khác với Hỗn Độn Bại Thể là hấp thu linh lực rồi tiến hành luyện hóa, Tiên Linh Đạo Thể tự động cùng hô hấp cùng nhịp đập với linh khí trời đất, chỉ cần một ý niệm là có thể sử dụng cho bản thân...

...

Mặt trời lên cao, Ninh Vô Tà bị ánh nắng đánh thức, Huyên nhi vẫn đang ngủ say bên cạnh, một chân gác lên trên bụng hắn.

Tối qua, pháp tắc đại đạo đó lại xuất hiện, nhưng Ninh Vô Tà cần phải dưỡng thương, để đảm bảo an toàn hắn không thể tu luyện, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn nó chui vào ấn đường của Huyên nhi.

Cũng may có đan dược Huyền Cơ trưởng lão tặng, trong đó đa số là đan dược Linh phẩm nên hôm nay Ninh Vô Tà đã gần như hồi phục.

Tối qua Huyên nhi còn nằm mơ thấy ác mộng, pháp tắc địa đạo tựa như con rắn điên cuồng tức giận, giãy dụa mãnh liệt, phản ánh nỗi bất an trong lòng nàng. Ninh Vô Tà nghe thấy lời nói mớ của nàng, có chữ “Ca ca”, “Ông nội”.

Nàng sợ nhất là mất đi người thân thiết nhất.

Lúc này, nàng đã bình tĩnh lại, gương mặt tròn đáng yêu dần trở nên trắng nõn mềm mại trong ánh nắng buổi sáng, cái mũi nhỏ nhắn thẳng tắp khẽ nhúc nhích, lông mi dài màu đen đón nhận ánh sáng, mí mắt thỉnh thoảng lại giật một cái, không biết bây giờ đang nằm mơ cái gì.

Ninh Vô Tà rất hi vọng nàng có thể mãi mãi là một tiểu cô nương yên tĩnh đáng yêu nghe lời như vậy, đừng thức tỉnh nhân cách nữ đế điên cuồng kiêu ngạo kia nữa.

Nhưng đây chỉ là mong ước của hắn, cuối cùng sẽ thế nào thì vẫn phải đi bước nào tính bước đó.

Hắn bước ra ngoài cửa, múc nước giếng rửa mặt.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Ba tiếng rất cung kính lễ phép, người tới có vẻ rất nhã nhặn.

Ninh Vô Tà vội đi tới mở cửa, hắn không muốn đánh thức Huyên nhi.

Nơi đây là Ẩn Sĩ cốc, ngoại trừ Vô Uyên chân nhân, vẫn còn có rất nhiều lão quái vật có lai lịch lâu hơn, tu vi cao thâm hơn đang ẩn cư ở đây.

Bọn họ đều là những người đứng sau Ẩn Sĩ cốc, bảo vệ quy tắc trên mặt nổi ở thánh địa tán tu này, cho nên Ninh Vô Tà cũng không lo Vô Uyên sẽ tới báo thù.

Ít nhất sẽ không nhanh như vậy.

Mở cửa, ở trước mặt lại là một đôi nam nữ trẻ tuổi, trông có vẻ lớn tuổi hơn Ninh Vô Tà một chút.

Vóc dáng của nam tử cao thẳng, ngũ quan có phần nữ tính, nữ tử có dung mạo xinh đẹp, vóc dáng đầy đặn quá mức, mặc y phục hở hang, để lộ ra vùng da trắng như tuyết, không hề che đậy!

Hai người đều tỏ ra kinh ngạc vui mừng, trên mặt ngập tràn ý cười.

“Ninh đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu.” Nam tử lập tức ôm quyền, cực kỳ cung kính.

“Ninh huynh quả nhiên là một nhân tài, rất đẹp trai~” Nữ tử che miệng khẽ cười, trong đôi mắt hoa đào chứa nhu tình mật ý, gần như phóng đãng.

“Hai vị là...” Ninh Vô Tà nhìn cách ăn mặc của hai người, trong lòng đã có chút đáp án.

Nam tử mỉm cười tà mị, nói thẳng: “Ninh huynh, huynh đã từng nghe nói tới Hợp Hoa tông chưa?”