Edit: Lumi
Vào lúc Ninh Vô Tà đang hoang mang hoảng loạn thì Giang Nhẫn đang nằm trên võ đài ở phía xa đột nhiên co giật.
Hắn ta vốn đã ngất đi nhưng cơn đau dữ dội lại khiến hắn ta tỉnh dậy, hắn ta co quắp thân mình, hai tay ôm đan điền ở bụng dưới.
Cơn đau đớn kỳ lạ khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi, theo bản năng nhìn vào trong đan điền.
Cảnh tượng trước mắt lập tức dọa hắn ta sợ tới mức nói không nên lời, quên cả run rẩy.
Một sợi gồm tám đoạn chân nguyên tỏa ra ánh sáng rực rỡ tựa như một con du long, xoay vòng trên đan điền của mình, còn bảy sợi Phá Loạn chân nguyên của mình, lúc này lại tản ra, không còn tạo thành vòng xoay hình tròn nữa.
Thất Thải chân nguyên xa lạ hung hăng xoay tròn trong đan điền, tả xung hữu đột, bảy sợi chân nguyên của mình lại như một con rắn nhỏ trốn chạy diều hâu, không ngừng tránh né công kích của Thất Thải chân nguyên!
“Con mẹ nó, đây là cái gì?!” Giang Nhẫn hoảng hốt, một người đã tu hành gần ba mươi năm như hắn chưa từng gặp phải tình huống kỳ lạ như vậy!
Chân nguyên của người khác xông vào cơ thể mình, còn tấn công chân nguyên của mình?!
Hắn ta lập tức vận chuyển linh khí, cố gắng tụ hợp chân nguyên đã tản ra, đuổi Thất Thải chân nguyên này đi ra ngoài.
Còn Thất Thải chân nguyên có vẻ như cũng nhận ra Giang Nhẫn đã tỉnh lại, lập tức không xoay tròn lưỡng lự nữa, nó nhằm thẳng vào một sợi Kiếm Khí chân nguyên, rồi đột nhiên lao tới.
Giang Nhẫn đang định phản kích, nhưng lại phát hiện không cách nào điều động được, Kiếm Khí chân nguyên này ngây ra như thể đã bị dọa sợ vỡ mật vậy!
Du long bảy màu ngoạm lấy con rắn nhỏ màu xanh đó lên, tám đoạn cơ thể như con trăn khổng lồ siết chặt lấy nó, sau đó cưỡng chế kéo ra khỏi đan điền của Giang Nhẫn.
Lúc này Giang Nhẫn mới tuyệt vọng nhận ra, sợi chân nguyên này là loại chân nguyên đến cướp đoạt chân nguyên của người khác!
Mình chỉ có bảy đoạn chân nguyên, còn là Phá loạn chân nguyên mang thuộc tính khác nhau. Nếu còn bị nó tha đi thêm một sợi nữa thì rất có thể cả đời này cũng không còn hi vọng nào đạt tới cảnh giới Hóa Hải, không thể thai nghén khí hải nữa!
“Sư phụ, sư tỷ, cứu ta!” Hắn ta quay nhìn lên đài tuyệt vọng gào lên.
Vù——
Một cơn hắc phong sắc bén đột nhiên lao từ trên khán đài tới, ngay sau đó là một bóng người trắng như tuyết xinh đẹp tuyệt trần.
Nhưng đồng thời, Huyền Cơ trưởng lão cũng phóng lên trước, đứng thẳng trước người Ninh Vô Tà!
“Là Vô Uyên chân nhân! Quả nhiên ngài ấy ra tay rồi!”
“Trời ơi, là tiên tử Lý Lạc Băng, đẹp quá đi...”
“Vị kia không phải là Huyền Cơ trưởng lão của Linh Cơ các sao? Sao ông ấy lại ra tay?”
Những người không hiểu tình hình ở dưới đài lập tức nghị luận ầm ĩ, lúc này theo lý thì trận quyết đấu đã kết thúc, nhưng người dưới đài lại còn nhiều hơn ban đầu.
Vô Uyên chân nhân đối mặt mới Huyền Cơ trưởng lão, không nói lời nào. Lý Lạc Băng ở sau lưng vội vàng tới đỡ Giang Nhẫn dậy.
“Sư đệ, đệ sao rồi?” Lý Lạc Băng vội hỏi.
“Chân nguyên của đệ! Kiếm Khí chân nguyên của đệ bị cướp đi rồi!”
Giang Nhẫn sụp đổ gào thét, bởi vì đúng lúc Vô Uyên chân nhân đi lên, Thất Thải chân nguyên đó đã bắt lấy Kiếm Khí chân nguyên của mình rồi trốn thoát thành công, mình không cách nào cảm ứng được nó nữa.
Từ đây hắn ta đã trở thành tu giả chỉ còn sáu sợi Phá Loạn chân nguyên.
“Thua chính là thua, đừng có nói bừa, còn chê chưa đủ mất mặt sao?” Vô Uyên chân nhân trong áo choàng đen bất mãn nói.
“Thật mà! Sư phụ, người có thể nhìn xem! Trước đó con có bảy sợi chân nguyên, bây giờ chỉ còn lại sáu thôi!”
Lý Lạc Băng vội vàng đặt tay ấn lên đan điền của Giang Nhẫn, một lát sau, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, tỏ ra cực kỳ khó tin.
“Sư tôn, là thật, chân nguyên của A Nhẫn bị thiếu mất một sợi, đó còn là Kiếm Khí chân nguyên quan trọng nhất với đệ ấy!”
Vô Uyên chân nhân im lặng, dù thế nào thì ông ta cũng luôn tin lời Lý Lạc Băng nói.
Ánh mắt ông ta xuyên qua Huyền Cơ trưởng lão, nhìn về phía người trẻ tuổi đằng sau lưng ông ta.
“Trận đấu giữa hai tiểu bối đã kết thúc rồi, Vô Uyên, vừa phải thôi.”
Huyền Cơ trưởng lão bước lên, chắn tầm nhìn của Vô Uyên chân nhân, trầm giọng nói.
Ông ta và Vô Uyên là người cùng thời, mấy trăm năm trước cũng đều là thiên kiêu được ca ngợi trong giang hồ ở Linh Vũ đại lục.
Chỉ là sau này tu vi của ông ta dần ngưng trệ, đi lên con đường nghiên cứu trận pháp, còn tu vi của Vô Uyên lại có thể liên tục tinh tiến, nên cho đến tận bây giờ danh tiếng vẫn không hề suy giảm.
Vô Uyên chân nhân nhìn chằm chằm Huyền Cơ trưởng lão, một lát sau, ông ta đột nhiên nói:
“Ninh Vô Tà, lão phu muốn nhận ngươi làm đồ đệ, từ giờ sẽ là đồ đệ chân truyền của ta, ý ngươi thế nào?”
Vừa nói xong, không chỉ Huyền Cơ trưởng lão ngẩn ra, đến cả những khán giả vây xem cũng trở nên xôn xao.
“Vô Uyên chân nhân lại muốn nhận đồ đệ ư! Chẳng lẽ đây là trận quyết đấu tranh hạng sao?”
Có người suy đoán, cho rằng Ninh Vô Tà nhất định sẽ nhận lời mời của Vô Uyên.
“Ta cảm thấy Ninh Vô Tà này thật sự xứng đáng, ít nhất là tốt hơn Giang Nhẫn!”
“Giang Nhẫn chỉ là một kẻ ăn theo mà thôi, nếu không phải hắn ta và Lý Lạc Băng là thanh mai trúc mã thì sao Vô Uyên chân nhân lại thu nhận hắn ta được!”
Có người nhắc tới tin đồn trong giang hồ, khinh bỉ Giang Nhẫn.
“Đây là Vô Uyên đấy, danh tiếng vang dội cả năm đại quốc bảy đại tông, bái nhập vào môn hạ của ngài ấy, sau này muốn tới tông môn nào làm đệ tử chân truyền , chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Vô Uyên chân nhân là tán tu, tán tu thu nhận đồ đệ, hầu hết đều không liên quan tới môn phái nào cả.
Sư phụ dẫn dắt tu hành, lúc cần thiết cũng sẽ cho đệ tử bái nhập vào những tông môn khác, tu hành công pháp thích hợp, hoặc dùng những tài nguyên tu luyện khác.
Đám người dưới đài đều hâm mộ Ninh Vô Tà, chỉ dựa vào một trận chiến đã giành được con đường tu luyện thuận lợi trong tương lai!
Mọi người đều để ý tới phản ứng của Ninh Vô Tà, mong đợi một ngôi sao mới của Nhân tộc mọc lên từ môn hạ của Vô Uyên chân nhân.
“Đa tạ ý tốt của Vô Uyên chân nhân.” Ninh Vô Tà bình thản nói, chắp tay thi lễ.
“Nhưng, suy cho cùng tu vi của vãn bối còn rất thấp, không xứng đứng vào hàng ngũ môn phái.”
“Vãn bối chỉ là một tu giả Luyện Khí nhỏ nhoi, hôm nay dựa vào may mắn nên mới đánh bại được Giang đạo hữu. Tương lai thế nào vẫn chưa biết được, không dám khiến ngài xấu hổ.”
Ninh Vô Tà bày ra thái độ cung kính, khiến người khác không thể tìm ra chỗ sai nào, nhưng nếu ai tin lời hắn nói thì đúng là uổng công xem trận đấu này rồi.
Luyện Khí đánh bại Kim Đan, là chuyện có thể dựa vào hai chữ may mắn để giải thích được sao?!
Đây rõ ràng là không muốn bái vào môn hạ của Vô Uyên chân nhân!
Đám người vây xem lại bàn luận sôi nổi, Ninh Vô Tà này đúng là có khí phách! Vậy mà lại dám từ chối con đường thành tiên đã bày ra trước mắt! Là ngốc? Hay là ngông cuồng?
Huyền Cơ và Vô Uyên vẫn không đổi sắc mặt, nhưng khí tức tản ra quanh người lại ngày càng lạnh lẽo.
Lý Lạc Băng đứng sau lưng ông ta tiến lên một bước, váy trắng lay động, trông tựa như tiên tử.
“Tiểu tử nhà ngươi đúng là ngạo mạn, nhưng bây giờ ngươi đúng là có tư cách này.”
“Hai mươi năm sau, ta xem ngươi có hối hận với quyết định hôm nay của mình không?”
Nét mặt của nàng ta thoáng lạnh lùng, đôi mắt tuyệt đẹp bên dưới tấm lụa mỏng trở nên nghiêm nghị, cố gắng giữ mặt mũi cho sư phụ mình.
“Còn nữa, ngươi đã giở trò gì với sư đệ của ta! Tại sao chân nguyên của đệ ấy lại vô duyên vô cớ mất đi một sợi?!”
Nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của Lý Lạc Băng, Ninh Vô Tà như chợt quay về kiếp trước.
Nàng ta vẫn xinh đẹp, có khí chất kiêu ngạo như vậy.
Lý Lạc Băng có xuất thân hào hoa phú quý, tu vi cũng cao, vẻ ngoài cũng khuynh quốc khuynh thành, kiếp trước mình là một tên nhóc nghèo đến từ một khu ổ chuột, bò từng bước tới Nhân tông, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, nếu nói không hâm mộ thì chắc chắn là giả.
Thế nhưng, lòng hâm mộ và ủng hộ trung thành đó, cuối cùng lại đổi lấy kết cục thân tử đạo tiêu.
Ánh mắt Ninh Vô Tà trở lại vẻ lạnh lẽo, để lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Các hạ có ý gì, sao lại có người vô duyên vô cớ đánh mất chân nguyên được?”
“Ta thừa nhận lần này đánh bại Giang đạo hữu là có vài phần may mắn, nhưng võ đài luyện võ sẽ không nói dối, là ta đã thắng!”
“Chẳng lẽ Lý tiên tử cảm thấy ta thắng không rõ ràng nên muốn đòi lại công đạo cho sư đệ? Kim Đan đánh Luyện Khí xong, bây giờ lại muốn phái một tu giả Thông Huyền ra sao?”
Ninh Vô Tà nói không nể mặt ai, tuy giọng điệu rất bình thản nhưng chữ nào cũng chói tai!
Tu sĩ Kim Đan bị một Luyện Khí đánh bại, vốn đã là một chuyện vô cùng nhục nhã, bây giờ Lý Lạc Băng còn gây chuyện, chẳng lẽ định dựa vào cảnh giới cao hơn tiếp tục cứu vãn thể diện?
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải làm mất sạch uy danh mấy trăm năm của Vô Uyên chân nhân ư! Hơn nữa vừa nói lời này xong, mùi thuốc nổ nhàn nhạt trái lại lại làm phơi bày nỗi bất mãn của Lý Lạc Băng ra bên ngoài.
Chiêu này rất thông minh, nếu tiếp theo Ninh Vô Tà xảy ra chuyện gì thì các ẩn sĩ giang hồ sẽ lập tức nghĩ rằng —— Liệu có phải đám người Vô Uyên chân nhân lén báo thù riêng hay không? Ngược lại sẽ khiến bọn họ không dám ra tay.
Huyền Cơ trưởng lão gật đầu, mày hơi nhíu lại nói với Vô Uyên chân nhân: “Thắng bại đã phân, có phải nên kết thúc rồi không? Mấy lời mượn cớ vụng về thì bỏ qua đi, trên con đường tu hành cứ như vậy, e rằng sau này sẽ khó đi xa.”
Ông ta đương nhiên cũng không tin mấy lời như chân nguyên biến mất gì đó, chưa từng nghe qua.
“Lão già! Ông nói gì đấy, chân nguyên của ta thật sự đã biến mất rồi! Không tin thì ông tới xem đi!”
Đôi mắt Giang Nhẫn đỏ lên, gào thét điên cuồng, tâm tính của hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ, thiếu một sợi chân nguyên, cũng có nghĩa là nền tảng tu luyện sau này của hắn ta sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, không thể bù đắp được nữa!
“Hỗn xược!” Vô Uyên chân nhân xoay tay tát hắn ta một cái, khiến Giang Nhẫn ngã lộn nhào trên đất.
Ông ta lấy Tuyệt Vân Phụ Khí trận ở trong nhẫn trữ vật của Giang Nhẫn ra rồi ném vào trong tay Huyền Cơ trưởng lão, gật đầu, phất tay một cái, mang theo Giang Nhẫn đã ngất và Lý Lạc Băng rời khỏi võ đài.
Huyền Cơ trưởng lão quay người lại, đưa Tuyệt Vân Phụ Khí trận cho Ninh Vô Tà, trên khuôn mặt già nua cuối cùng cũng hiện lên nụ cười vui mừng tán thưởng.
“Đây, phần thưởng của ngươi.”
“Đa tạ trưởng lão ra tay tương trợ.” Ninh Vô Tà trịnh trọng khom mình nói.
“Ài, không dám nhận, chỉ hi vọng Ninh tiểu hữu có thể qua lại thân thiết với Linh Cơ các của ta là được.”
Huyền Cơ trưởng lão đã nhận định, chỉ cần người trẻ tuổi trước mặt này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tương lai chắc chắn là một thiên kiêu nữa của Linh Vũ đại lục, thậm chí còn có thể sánh ngang với Lý Lạc Băng!
Ông ta không khỏi cảm thấy may mắn mình đã không làm khó Ninh Vô Tà ở lần đầu gặp mặt, lưu giữ ấn tượng là một người tốt, đồng thời thầm cảm thấy đắc ý vì con mắt tinh tường biết nhìn người của mình.
Huyền Cơ trưởng lão phất tay, lấy rất nhiều đan dược hồi phục vết thương từ trong nhẫn trữ vật ra tặng cho Ninh Vô Tà, Ninh Vô Tà từ chối không được, chỉ đành nhận lấy.
Chưa nói chuyện được bao nhiêu, Ninh Vô Tà lại vội vã đi tới bên cạnh võ đài.
Do vóc dáng của Huyên nhi quá thấp, không bò lên võ đài được nên đã bám ở mép võ đài đợi Ninh Vô Tà từ rất lâu, đôi mắt vẫn ngấn lệ, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ lo lắng.
“Ca ca!” Nhìn thấy Ninh Vô Tà đi tới, nàng giơ hai tay lên, nhón chân nhảy nhót, cái đầu nhỏ cứ nhấp nhô ở mép võ đài.
Ninh Vô Tà nhảy xuống võ đài, ôm nàng lên.
“Ca ca đâu có lừa muội, ta đã nói sẽ quay về mà.”
Nhưng Huyên nhi lại không nói gì, hai tay ôm chặt lấy cổ Ninh Vô Tà như thể muốn nhét mình vào l*иg ngực Ninh Vô Tà vậy.
“Đi thôi, chúng ta đi mua kẹo hồ lô ăn!”
Ninh Vô Tà ăn một hai viên đan dược trị thương Huyền Cơ trưởng lão đưa cho, cảm thấy cơn đau trên người không còn khó chịu nữa, vẫn có thể kiên trì đi thêm vài bước mua kẹo hồ lô được.
“Vâng.” Huyên nhi nhẹ nhàng đáp lại, khuôn mặt bầu bĩnh áp lên má Ninh Vô Tà, khiến khuôn mặt Ninh Vô Tà bị dính chút ẩm ướt.
Hắn khẽ vỗ lưng Huyên nhi, dịu dàng nói: “Ca ca cũng không nỡ bỏ Huyên nhi đâu.”
Huyên nhi không nói gì, chỉ ôm chặt hơn.
Ngoài mặt Ninh Vô Tà vẫn tỏ ra thản nhiên như thường, nhưng thực ra, thời khắc kinh hoảng nhất trong lòng hắn chỉ mới trôi qua.
Vừa rồi, lúc Vô Uyên chân nhân và Lý Lạc Băng đuổi tới, Thất Thải chân nguyên của hắn đột nhiên quay lại, hơn nữa còn là lao về từ phía Giang Nhẫn.
Không chỉ vậy, con rồng nhỏ bảy màu đó, còn lôi theo một sợi chân nguyên lạ lẫm, toàn thân nó tỏa ra màu xanh trong suốt, giống hệt màu chân khí của Giang Nhẫn!
Thất Thải chân nguyên này còn có thể cướp chân nguyên của người khác sao?
Lúc này, trong nội đan của Ninh Vô Tà, Kiếm Khí chân nguyên màu xanh đó đang co rụt ở giữa đan điền, còn tám sợi Thất Thải chân nguyên thì xoay vòng xung quanh, dần dần nuốt chửng chân nguyên màu xanh kia như đang rút tơ bóc kén!
Khi chân nguyên màu xanh ngày càng yếu đi, một sợi kiếm ý mơ hồ bắt đầu xuất hiện trong chân nguyên của Ninh Vô Tà, Thất Thải chân nguyên xoay tròn lập tức tỏa ra một khí thế sắc bén, lạnh lẽo khiến người khác rùng mình!