Edit:Lumi
Ninh Vô Tà nhất thời im lặng, sao người của Hợp Hoan tông lại tìm tới cửa rồi?
“...Ngưỡng mộ đã lâu, không biết hai vị tới đây có việc gì?”
Hợp Hoan tông là một môn phái vừa chính vừa tà ở Linh Vũ đại lục, chú trọng vào công pháp song tu, bị tiên tông chính đạo xem thường.
Nhưng không thể phủ nhận rằng du͙© vọиɠ là một trong những động lực tối thượng của con người, dưới Hợp Hoan tông vẫn có rất nhiều môn đồ, thế lực trải rộng khắp nơi.
Nghe Ninh Vô Tà nói vậy, nam tử âm nhu tỏ ra tán thưởng:
“Ninh huynh đúng là thẳng thắn, có gì nói thẳng không quanh co lòng vòng, quả thật là tấm gương cho các tu sĩ thế hệ chúng ta, thời gian tiết kiệm được đương nhiên đều dành hết cho việc tu luyện.”
Nữ tử xinh đẹp kia cong eo, đổi sang một tư thế quyến rũ khác, liếc mắt đưa tình:
“Ninh tiểu đệ có vẻ vẫn chưa tới nhược quán nhỉ, sao lại trông tuấn tú đến vậy, đẹp trai thì cũng thôi đi, thực lực còn mạnh nữa...Thật khiến người ta không chịu nổi mà.”
*Nhược quán: 20 tuổi
Ninh Vô Tà ngẩn ra, mày khẽ nhíu lại.
“Hai vị, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng tâng bốc quá đà như vậy.”
Ninh Vô Tà không hề dao động, nam tử âm nhu và cô nương đi cùng liếc nhìn nhau, khuôn mặt lộ chút vẻ lúng túng.
Hắn ta quay đầu, thái độ nghiêm chỉnh hơn.
“Ninh huynh đúng là thanh niên tài giỏi anh tuấn, còn trẻ như vậy mà tâm tính đã lên đến thượng thừa.”
“Thật không dám giấu, hai bọn ta là đệ tử của Hợp Hoan tông, tại hạ là Tần Cửu Yêu, còn đây là sư muội, Lưu Chi Nguyệt.”
“Chuyện hôm qua Ninh huynh vượt cảnh giới đánh bại Giang Nhẫn đã truyền khắp nửa Linh Vũ đại lục, hai bọn ta cũng nhận mệnh lệnh của sư môn tới kết bạn với Ninh huynh, nhân tiện tặng một phần đại lễ.”
Nghe tới đây, vẻ mặt Ninh Vô Tà cuối cùng cũng thoáng dịu lại.
Lôi kéo làm quen à, nói sớm chẳng phải xong rồi sao, cứ vòng vo tâng bốc cả nửa ngày.
Tu vi của Tần Cửu Yêu và Lưu Chi Nguyệt không tầm thường, nếu không thì cũng không thể được sư môn phái tới trấn giữ ở Ẩn Sĩ cốc.
Ít nhất Ninh Vô Tà không lập tức nhìn thấu được tu vi của bọn họ, điều này chứng minh chắc chắn tu vi ở trên mình.
Nếu là người bình thường, được tiền bối có tu vi cao hơn mình khen ngợi thì có lẽ đã vểnh đuôi lên trời từ lâu rồi, không chỉ sự vui vẻ đắc ý ở bề ngoài mà trong lòng cũng sẽ có vài phần sung sướиɠ.
Nhưng Ninh Vô Tà lại không thật sự là thiếu niên mười lăm tuổi mới vào con đường tu tiên, sao có thể bị vài câu nói mà trở nên lâng lâng mất phương hướng được chứ.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết, ở thế giới này, cuối cùng vẫn là sức mạnh làm chủ, tất cả những mối quan hệ gọi là tình nghĩa được xây dựng trên nền tảng này đều chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.
Tuy Hợp Hoan tông không phải là đại tiên môn chính đạo, còn hơi có vẻ hạ lưu, nhưng nếu đã tới lôi kéo hắn thì Ninh Vô Tà cũng không gạt bỏ.
Lợi ích cho không, tội gì không lấy? Dù sao thứ đối phương muốn cũng là báo đáp dài hạn trên người mình, tương đương với một tờ ngân phiếu không có giá trị mà thôi.
Ninh Vô Tà mỉm cười, nghiêng người mở cửa ra, ý bảo hai người vào trong nói.
“Tần huynh quá lời rồi, Hợp Hoan tông bằng lòng qua lại với ta, ta cầu còn không được nữa là.”
“Ta chỉ hơi tò mò, quý tông đưa đại lễ gì cho ta vậy, là linh thạch, hay là...?”
Tần Cửu Yêu và Lưu Chi Nguyệt vừa định bước vào cửa, nghe vậy cũng ngẩn ra.
Tên Ninh Vô Tà này thẳng thắn đến mức trực tiếp đòi lợi ích luôn ư?
Mình còn chưa kịp vào trong đặt mông xuống nữa mà!
Hắn ta trông lớn hơn Ninh Vô Tà đến mười tuổi, nhưng khi đối thoại với thiếu niên này, hắn ta lại luôn có cảm giác như mình thấp hơn một bậc.
Tối qua, sư tôn trong môn phái truyền tin, sau khi biết Ninh Vô Tà mới mười lăm tuổi, sư tôn đã lập tức phái bọn họ tới lôi kéo.
Hi vọng Ninh Vô Tà có thể nhớ phần ân tình này, thậm chí còn tìm cơ hội trực tiếp thu nhận hắn vào Hợp Hoan tông.
Tại sao lúc này, Tần Cửu Yêu lại cảm thấy là bọn họ bị lỗ nhỉ...
Nhưng bọn họ đã nhanh chóng phản ứng lại, bật cười sảng khoái.
“Ninh huynh thật thẳng thắn, nếu đã như vậy, ta mà còn che giấu nữa thì chẳng phải quá keo kiệt sao.”
Hắn ta giơ tay lên, rất tự nhiên khoác tay lên vai Lưu Chi Nguyệt ở bên cạnh.
“Phần đại lễ này chính là sư muội Lưu Chi Nguyệt của ta, ha ha.”
“Muội ấy chính là tu giả Hóa Hải tam trọng, công pháp âm dương điều hòa đã luyện thuần thục, sao nào, nếu Ninh huynh...”
“Khụ khụ, thứ tội không tiễn!”
“Rầm” một tiếng, cửa gỗ trước mặt hai người đóng lại, để lại Tần Cửu Yêu còn chưa nói xong với một đống bụi đất, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
Một lát sau, hắn ta lại hô lên:
“Nếu Ninh huynh đổi ý thì có thể tới tìm ta và Nguyệt sư muội bất cứ lúc nào!”
Ninh Vô Tà quay người, vẻ mặt cạn lời.
Đúng là sơ suất rồi, sao hắn lại không biết Hợp Hoan tông sẽ đưa cho hắn thứ gì chứ.
Đương nhiên chính là bảo bối được nam nữ hoan nghênh nhất Hợp Hoan tông, nữ tử có tướng mạo xinh đẹp kỹ thuật cao siêu rồi!
Tất nhiên, hắn không cảm thấy Hợp Hoan tông muốn hại hắn, công pháp song tu có thể phổ biến khắp đại lục chắc chắn là thực sự có hiệu quả nhất định.
Cho dù là hắn, sau khi Thiên Hương Mị thể thức tỉnh thì cũng phải song tu.
Ý của Hợp Hoan tông, có lẽ chính là đưa Lưu Chi Nguyệt tới giúp hắn tu hành.
Nhưng hiện giờ, Ninh Vô Tà không muốn lãng phí tinh lực.
Cũng may Huyên nhi không bị đánh thức, nếu không để muội ấy nghe hiểu thì tâm hồn non nớt của muội ấy sẽ bị tổn thương tới mức nào chứ!
Ninh Vô Tà chột dạ nhìn về phía cửa sổ, xác nhận Huyên nhi vẫn chưa tỉnh lại mới thở phào một hơi.
Hắn ngồi khoanh chân trong sân, uống vài viên đan dược Huyền Cơ trưởng lão đưa cho hắn, bắt đầu trị thương.
Nhưng chưa ngồi được bao lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Không ngoài dự đoán, Hợp Hoan tông mới chỉ là mở đầu, tiếp theo chính là vô số tông môn khác đến thăm.
Linh Khê tông, Dao Trì, Vân Thiên Kiếm tông, Bách Thú môn...
Tông môn tới thăm có to có nhỏ, có vài tông môn nhỏ nằm rải rác ở trong danh sơn Đại Xuyên, có vài tông môn lớn trấn quốc của một nước, có phúc địa động thiên của riêng mình.
Một số tới tặng pháp bảo, một số cho linh thạch, còn có nơi dứt khoát tay không đến.
Nhưng Ninh Vô Tà vốn có nguyên tắc đến thì cũng đến rồi, không để lại chút đồ cũng không tốt lắm, nên mặt dày nói bóng nói gió, lừa lấy chút đồ từ trong tay sứ giả của các tông môn.
Hầu hết sứ giả đều đeo vẻ mặt u ám rời đi. Thầm mắng thiếu niên thiên kiêu này dung tục, trong đầu chỉ toàn linh thạch!
Ninh Vô Tà định đợi Huyên nhi tỉnh dậy thì dẫn nàng ra ngoài cốc, đến trấn Phàm Cốc đổi vài thứ thành linh thạch. Dù sao cấp bậc của những pháp bảo này cũng không cao lắm, không lọt vào mắt hắn.
Bản thân mình có Vô Thiên Hóa Nhật Công, còn nhớ rất nhiều công pháp thần thông ở kiếp trước, cho nên không cần gì cả, nhưng Huyên nhi thì khác.
Tuy Tiên Linh Đạo thể đã rất mạnh, nhưng để đề phòng vạn nhất mình vẫn nên tích lũy chút linh thạch, chuẩn bị tài nguyên tu luyện sau này cho nàng.
Nếu đến lúc bất đắc dĩ thì nói không không chừng mình còn phải gia nhập một tông môn nào đó để được bảo vệ, đến lúc đó linh thạch trong túi sẽ rất có tác dụng.
Mãi đến khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, người đến thăm hỏi lôi kéo mới không đến nữa, Ninh Vô Tà về phòng, chuẩn bị nấu cơm.
“Huyên nhi, dậy thôi nào, mặt trời chiếu tới mông rồi đấy!”
Hắn vừa chuẩn bị đồ nấu ăn, vừa hô lên.
Nhưng một lúc sau, trong phòng ngủ vẫn không truyền ra chút động tĩnh nào.
Ninh Vô Tà sửng sốt, vội bỏ dao xuống, quay người lao vào phòng ngủ.
Vén rèm cửa lên, cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc đập vào trong mắt——
Toàn thân Huyên nhi trôi nổi giữa không trung, cuộn tròn như bào thai trong cơ thể mẹ, vô số pháp tắc đại đạo tản ra ánh sáng trắng xoay chuyển trong phòng ngủ nhỏ, cuối cùng quay về bên cạnh Huyên nhi, tạo thành một cái kén khổng lồ, đang dần bọc nàng lại!
Tiên Linh Đạo thể, sắp chính thức thức tỉnh rồi!