Chồng Lười Vợ Ngốc, Cuộc Sống An Nhàn Trong Văn Niên Đại

Chương 12

Buổi tối ở thời đại này cũng không có hoạt động giải trí gì, chiều nay cô ngủ đã đời rồi nên bây giờ cô không ngủ được, Thẩm Tang đột nhiên nhớ đến trong ba lô của mình còn mấy quyển sách bèn muốn lấy ra xem một lát, ít nhất cũng có thể gϊếŧ thời gian. Nhìn Vương Phúc Bảo đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nghĩ chắc anh sẽ không để ý đâu.

Cô nhớ ba lô để trong tủ quần áo, lấy ra xem là một cuốn Mao tuyển và hai quyển sách giáo khoa. Trong ký ức, cô là một học sinh khá giỏi, thuộc tuýp học bá, nhưng chưa kịp học cấp ba thì đã xảy ra chuyện. Hai quyển sách giáo khoa này là anh trai tặng cho cô, cô luôn mang theo trong ba lô, không ngờ vẫn còn giữ được.

Cô lật ra xem, đây là những cuốn sách mang đậm dấu ấn thời đại, kỳ thực nội dung bên trong sau khi dung hợp với ký ức kiếp trước thì cô đã ghi nhớ rất rõ trong đầu rồi.

Không biết có phải do hai linh hồn dung hợp hay không, cô phát hiện ra rằng dù là cô của kiếp này hay kiếp trước, tất cả những gì đã từng xem qua đều được lưu trữ rõ ràng trong đầu, chỉ cần cô muốn là có thể khôi phục lại rồi chuyển hóa thành kiến thức của mình.

Cuốn sách này khiến cô nhớ đến một chuyện, hình như nữ chính dựa vào việc biết trước tương lai nên biết rõ hai năm nữa sẽ khôi phục kì thi đại học, vì vậy đã âm thầm chuẩn bị từ sớm, thu mua tất cả tài liệu ôn thi ở các nhà máy phế liệu lân cận. Cô ta còn lợi dụng nhóm thanh niên tri thức để học hỏi, sau này cả thôn chỉ có một mình cô ta thi đỗ vào một trường đại học trong tỉnh, nổi tiếng một thời.

Đó cũng là lý do Thẩm Tang kiêng dè nữ chính này, cô ta làm việc quá tàn nhẫn, đã âm thầm thu thập và đốt hết tất cả tài liệu ôn thi ở xung quanh, bao gồm cả sách vở ở điểm thanh niên tri thức. Chưa hết, cô ta còn lợi dụng tình cảm của nam phụ dành cho mình để lừa anh gây chuyện vào đêm trước kỳ thi đại học khiến anh mất mạng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tang nhìn cuốn sách trong tay, bỗng nhiên cảm thấy nó như củ khoai lang nóng phỏng tay, cô nhớ rõ không lâu sau khi nữ chính tỉnh lại sẽ đến dò hỏi, hai cuốn sách này trong truyện không miêu tả kỹ, nhưng dựa theo mạch truyện thì chắc là đã bị nữ chính lừa lấy mất rồi.

Kỳ thực Thẩm Tang cũng không muốn thi đại học phải cạnh tranh với nhiều người như vậy, kiếp trước đã đủ mệt mỏi rồi, kiếp này cô chỉ muốn an nhàn sống đến già.

Hơn nữa, những kiến

thức đại học cần biết, hiện tại cô đều nắm rõ trong đầu rồi nên không cần thiết phải mất thời gian đi học lại làm gì. Sinh viên đại học thời đại này ai cũng cầu tiến, nỗ lực, ra sức tiếp thu kiến

thức, chắc chắn sẽ rất vất vả, cô không muốn làm như vậy.

"Tối om thế này còn xem sách gì nữa, có muốn đôi mắt nữa không?" Thẩm Tang đang mải mê suy nghĩ thì một bàn tay đưa sang rút

cuốn sách trong tay cô ra.

"Này, anh làm gì vậy?" Thẩm Tang giật mình, nhìn thấy là Vương Phúc Bảo mới hoàn hồn.

"Cô có ngốc không vậy, tối thế này còn xem sách gì nữa, hơn nữa bây giờ người ta cũng không thi đại học nữa, cô xem sách làm gì?" Vương Phúc Bảo thuận tay cất cuốn sách đi.

Tuy rằng giọng điệu của anh nghe có vẻ hơi gắt gỏng, nhưng cũng là vì quan tâm cô, đã lâu rồi cô không có cảm giác được người khác quan tâm như vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp vì thế mà giọng điệu cũng dịu dàng hẳn đi: "Em cũng không muốn xem đâu nhưng mà chiều nay em ngủ nhiều quá nên bây giờ không ngủ được. Hơn nữa buổi tối cũng chẳng có gì chơi, chán chết đi được. Anh đi ngủ đi, không cần quan tâm em đâu."

Vương Phúc Bảo thấy cô thật sự không ngủ được nhưng bị cô làm ồn ào như vậy anh cũng không buồn ngủ nữa, bèn nói: "Thôi, tôi nói chuyện với cô vậy. Sao nào, ban ngày không phải cô nói muốn nói chuyện với tôi sao?"

"Được đó, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, sau này phải sống với nhau cả đời nên đúng là nên tìm hiểu kỹ một chút." Thẩm Tang lập tức tỉnh táo hẳn.