Cả đời sao? Giây phút này Vương Phúc Bảo dường như đã hiểu được ý nghĩa của hai từ “cả đời”. Anh sẽ sống với cô cả đời.
"Vậy anh kể cho em nghe về tình hình trong nhà đi." Thực ra Thẩm Tang cũng chỉ biết sơ sơ về tình hình ở đây rồi.
"Chẳng phải cô đã biết rõ tình hình trong nhà rồi sao? Có gì hay mà nói chứ? Mẹ đã nói với cô rồi mà?" Vương Phúc Bảo không biết rằng mẹ anh đã khai hết ruột gan rồi.
Thẩm Tang bất lực nói: "Mẹ chỉ nói với em chuyện của anh thôi, còn những người khác trong nhà thì không nói, ví dụ như anh cả, chị dâu, anh hai, chị hai."
"Anh cả đi bộ đội từ sớm rồi, lúc đó tôi mới mười hai tuổi, vừa mới lên cấp hai. Ở trong nhà, người tốt với tôi nhất là anh cả, trước đây khi anh ấy còn ở nhà chưa bao giờ để tôi phải động tay động chân vào việc gì. Sau này anh ấy đi bộ đội, vì quy định của quân đội nên rất ít khi về nhà, nhưng tháng nào cũng gửi tiền trợ cấp về. Chị dâu cũng giống như cô, đều là do mẹ tôi đưa về. Lúc đó tôi còn nhỏ, anh cả cũng chưa đi bộ đội. Kỳ thực căn nhà mà cô nhìn thấy bây giờ là do anh cả và chị dâu góp tiền xây đấy. Tóm lại trong ấn tượng của tôi, chị dâu là người có bản lĩnh hơn cả anh trai tôi."
Ồ, điều này Thẩm Tang thật sự không ngờ tới, thì ra căn nhà này là do chị dâu xây. Cách bố trí và thiết kế của căn nhà này giống hệt như cô tưởng tượng, thiết kế tinh tế, nhìn từ bên ngoài không hề phô trương, nhưng lại rất thiết thực, xem ra chị dâu không phải người phụ bình tthường đâu.
"Sau này có lẽ là do ở chung lâu nên nảy sinh tình cảm, anh cả và chị dâu đã đến với nhau. Sau đó, anh cả lập công trong quân đội nên được phép đưa người nhà theo, mẹ bèn để chị dâu đi theo luôn. À phải rồi, tôi còn một đứa cháu trai, năm ngoái mới sinh, đáng lẽ lúc chúng ta kết hôn anh cả và chị dâu sẽ về, nhưng cháu trai còn nhỏ quá, nên muốn đợi cháu lớn hơn một chút rồi mới về."
Thẩm Tang thầm nghĩ, đây chính là cây tạo ra tiền trong tương lai đây mà. Cô biết rõ đứa cháu trai trong miệng Vương Phúc Bảo sau này sẽ trở thành ông trùm trong giới kinh doanh, nữ chính cuối cùng chỉ nhìn thấy thành công của Vương Đại Hải, lại không biết chính là nhờ sự ưu ái và tạo điều kiện của vị sếp lớn này đối với quê hương của cha mình, cho nên thành công sau này của Vương Đại Hải cũng không thể tách rời sự giúp đỡ của vị sếp lớn này.
"Còn anh hai và chị hai thì đơn giản hơn, anh hai hiền lành, chất phác, chị hai cũng hiền dịu, hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình cảm rất tốt, bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra mâu thuẫn. Từ ngày anh cả và chị dâu đi bộ đội, trong nhà gần như đều là anh hai và chị hai quán xuyến."
Ấn tượng của Thẩm Tang về anh chị hai cũng rất tốt, có vẻ là người dễ ở chung, xem ra cô thật sự có phước, người trong nhà đều rất hiền lành, dễ sống, như vậy cô cũng yên tâm rồi.
Yên tâm rồi, Thẩm Tang cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, giọng nói của Vương Phúc Bảo vốn đã trầm thấp lại cố ý hạ thấp giọng xuống, Thẩm Tang nằm trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Vương Phúc Bảo nhìn người đã ngủ say lắc đầu cười cười rồi thổi tắt đèn dầu sau đó cũng lên giường ngủ. Hai người phân chia ranh giới rõ ràng, mỗi người nằm một nửa, may mà cái giường này đủ rộng.