Thẩm Tang ngủ một giấc đến tận tối, cô đoán chắc là mình đã hòa nhập hoàn toàn với thế giới này rồi. Trong lúc ngủ, cô lại mơ, lần này cô dường như đã tiếp thu hoàn toàn ký ức trong đầu, trạng thái mơ màng lúc sáng đã biến mất. Sau khi tỉnh dậy cô cảm thấy thế giới này trở nên rõ ràng hơn, trong đầu cũng có thêm nhiều nhận thức hơn về thế giới này.
"Tỉnh rồi à, cô còn ngẩn người ra đó làm gì, dậy ăn cơm đi."
Thẩm Tang đang suy nghĩ thì đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng nói khiến cô giật mình. Lúc này cô mới nhận ra trời đã tối, trong nhà chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng nhạt le lói trong căn phòng tối om chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo. Mãi một lúc sau, Thẩm Tang mới nhớ ra đó là Vương Phúc Bảo.
Ngủ một giấc đến tận bây giờ Thẩm Tang thật sự rất đói, cô nhận lấy bát cơm, nói: "Cảm ơn anh."
Thẩm Tang bỗng nghĩ đến việc mình ngủ lâu như vậy liệu có ổn không, hơn nữa bát cơm này là do anh làm sao, vì vậy cô cẩn thận hỏi: "Cái đó, em ngủ lâu lắm rồi sao? Đây là cơm anh nấu à?"
Nghe vậy, Vương Phúc Bảo bực mình, cả buổi chiều anh nào có được rảnh rỗi gì: "Còn biết mình ngủ lâu à, xem ra không có vấn đề gì rồi, cô ngủ cả buổi chiều, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi còn phải gọi bác sĩ Hạ ở trạm xá đến xem, bác sĩ nói cô làm việc quá sức. Tôi cũng thấy lạ, cô làm gì mà ngất xỉu? Bác sĩ dặn dò phải để cô nghỉ ngơi cho tốt. Còn gì muốn hỏi nữa không?"
Nghĩ đến việc mình đã cực khổ nấu cơm tối, anh không phải là người làm việc tốt không cần ai biết bèn nói tiếp: "Còn bát cơm này, là đồ thừa của tôi đấy."
"Cảm ơn anh." Thẩm Tang thành tâm cảm ơn.
Vương Phúc Bảo nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, cũng bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, ăn nhanh đi."
Trong bát cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bát cháo khoai lang bên trên có một quả trứng luộc đã bóc vỏ. Không ngờ anh cũng chu đáo ghê!
Ăn cơm xong, Thẩm Tang muốn tắm rửa một chút. Mặc dù ý thức của hai người đã hòa làm một nhưng cô vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ với cơ thể này. Cô không biết Vương Phúc Bảo tắm như thế nào, nhưng cô tắm nhất định phải dùng nước nóng, vì vậy cô đã nói với Vương Phúc Bảo, vốn tưởng sẽ bị từ chối không ngờ lại suôn sẻ ngoài mong đợi.
Vương Phúc Bảo không những không chê cô phiền phức mà còn giúp cô đun một nồi nước nóng thật to. Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là trong nhà lại có một cái thùng tắm lớn, sau khi lấy ra còn rất sạch sẽ, bên trong còn đọng một vòng nước, xem ra là vừa mới được sử dụng.
Lúc này Thẩm Tang mới phát hiện có phải mình đã nhìn nhầm Vương Phúc Bảo rồi không. Không ngờ anh lại biết hưởng thụ như vậy, hơn nữa người lười biếng như anh lại không ngại phiền phức còn tự mình nấu cơm.
Tắm xong Thẩm Tang mặc bộ quần áo mà cô tìm được, sờ vào vẫn là chất liệu cao cấp, nhưng mặc dù đã hai năm trôi qua, vải tốt đến mấy cũng xuống cấp, nhưng hiện tại cô cũng không còn cách nào khác chỉ có thể mặc tạm. Phải biết rằng trong thời buổi này quần áo lành lặn không có miếng vá đã là tốt lắm rồi.
Thẩm Tang vào phòng mới phát hiện có gì đó không đúng, tại sao Vương Phúc Bảo vẫn còn ở đây? Trong nhà chỉ có một ngọn đèn dầu nên ánh sáng rất yếu ớt, đặt trên chiếc bàn giữa phòng, soi sáng xung quanh, không được rõ ràng, chỉ le lói mờ mờ.
"Sao anh còn ở đây, anh không đi ngủ sao?" Thẩm Tang biết rõ anh không có ý gì với mình nếu không thì cũng sẽ không đến tận ba ngày sau khi kết hôn mà anh vẫn trốn ra ngoài ngủ.
"Không còn cách nào, chẳng phải chiều nay cô ngất xỉu sao? Tôi lo lắng nên bị mẹ phát hiện, bây giờ thì đồ đạc bị mẹ tịch thu hết rồi. Hơn nữa, chiều nay chúng ta không phải cũng ngủ cùng nhau sao?" Vương Phúc Bảo ngồi khoanh chân trên giường bất lực nói, chiều cao mét tám cùng với khuôn mặt gầy gò, phải nói là vẫn rất thu hút.
Thôi được rồi, dù sao giường cũng rộng, Thẩm Tang cũng không nói gì mà thản nhiên đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó bình tĩnh nói: "Vậy được rồi, sau này chúng ta là bạn cùng phòng nhé."