Manh Thê Đột Kích: Ông Xã Sủng Lên Trời

Chương 15: Làm cho heo ăn sao?

Quản gia Tần nhìn đồ ăn trong tay cô, trong đôi mắt thông thái hiện lên một tia kinh ngạc.

Ông ta không nói gì, xoay người đi đến bên cạnh bà Tiêu, cúi đầu ghé vào tai bà thì thầm vài câu.

Bà Tiêu cau mày.

Bà ấy chậm rãi đặt đồ trong tay xuống, chỉnh lại bộ quần áo hơi xộc xệch, đứng dậy đi về phía nhà ăn.

Vừa bước chân vào nhà ăn thì đã ngửi thấy một mùi thơm, lần theo mùi hương đó, thì nhìn thấy đồ ăn đặt trên bàn.

Từ Vũ Sơ đang bày bát đũa, mỉm cười với bà Tiêu, nhẹ nhàng nói: “Bác, bác có thể dùng bữa rồi.”

Bà Tiêu lạnh lùng liếc cô một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế, động tác tao nhã cầm đũa lên, ngẫu nhiên gắp một món thức ăn bỏ vào miệng, nhai một cách chậm rãi.

Tim Từ Vũ Sơ không ngừng thắt chặt sau từng tiếng nhai của bà ấy, hai tay buông thỏng bên người lập tức siết chặt.

Thời gian trôi qua từng giây, bà Tiêu đã nuốt thức ăn vào miệng nhưng không hề đưa ra bất kỳ lời bình luận nào.

Từ Vũ Sơ cụp mắt xuống, che giấu sự khẩn trương cùng chờ mong, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán.

Rốt cuộc bà ấy hài lòng hay không hài lòng?

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ cách đó không xa truyền đến: “Các người đang làm gì thế?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hai mắt Từ Vũ Sơ đột nhiên sáng lên, khóe mắt không quên quan sát thái độ của bà Tiêu.

Bà Tiêu bình tĩnh đặt chiếc đũa trong tay xuống, nói: “Về rồi à, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Tiêu Thần liếc nhìn Từ Vũ Sơ, sau đó nhìn bà Tiêu, không nói gì, chỉ kéo ghế ra và ngồi xuống.

Anh cầm đôi đũa đặt bên cạnh, gắp thức ăn cho vào miệng, cảm giác khác lạ dâng lên đầu lưỡi khiến anh lập tức sững sờ.

Đây không phải món đầu bếp của biệt thự làm.

“Cô nấu à?”

Từ Vũ Sơ ngước mắt nhìn anh và khẽ gật đầu.

“Cũng không tệ!”

Nghe lời đánh giá của Tiêu Thần, trong mắt cô không khỏi hiện lên vui mừng và hưng phấn.

Đột nhiên, bà Tiêu khẽ khịt mũi, nói với vẻ khinh thường.

“Cái này mà gọi là không tệ à? Con trai, mẹ thấy nồi thức ăn trong quân đội còn ngon hơn.”

Lời đánh giá của bà Tiêu khiến mặt của Từ Vũ Sơ tối sầm lại.

Cô không phải là một đầu bếp chuyên nghiệp, lẽ nào còn muốn cô nấu sơn hào hải vị sao?

Trong cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, Tiêu Thần đã khôn ngoan ngậm miệng lại, lặng lẽ ăn cơm.

Bà Tiêu muốn cố ý làm khó Từ Vũ Sơ, mỗi khi bà ấy nếm thử một món ăn, đều dùng một giọng điệu chê bai.

“Thịt quá dai, cá chưa khử mùi tanh, còn món này nữa, khô quá!”

Từ Vũ Sơ luôn cúi đầu, lúc đầu từ bực bội trở thành tê liệt, cuối cùng nghe tai trái lọt tai phải.

Thỉnh thoảng cô còn nói vài tiếng đáp ứng: “Vâng, con biết rồi, được, con hiểu rồi...”

Cô hiểu, cho dù món ăn cô làm có ngon cỡ nào, bà Tiêu cũng có thể bới lông tìm vết.

Bà Tiêu nói nhiều, cổ họng cảm thấy khô khốc.

Bà ấy nhấp một ngụm trà, làm ẩm cổ họng rồi tiếp tục nói.

“Buổi tối tiếp tục, tôi không muốn lại ăn những đồ như cho heo ăn nữa!”

Nói xong, bà ấy đứng dậy rời khỏi nhà ăn, bộ điệu tao nhã, chậm rãi bước lên lầu.

Nhìn bóng lưng bà Tiêu biến mất ở góc cầu thang, Từ Vũ Sơ thở ra một hơi nặng nhọc.

Cô như một quả bóng xì hơi, uể oải ngồi xuống ghế, nhìn những món ăn trước mặt bị bà Tiêu chê tơi bời.

Trong lòng dấy lên một sự tò mò, trong tiềm thức nghĩ: Có thật là tệ như bà Tiêu nói không?

Từ Vũ Sơ cầm đũa nếm thử, khẽ gật đầu, thì thào tự mãn.

“Ngon lắm! Thực sự... chẳng có mùi vị gì cả!”

Tiêu Thần nãy giờ làm người vô hình, nghe thấy những lời của cô, trong mắt hiện lên ý cười, bất giác giương khóe miệng lên.

Thấy Từ Vũ Sơ vẫn không có ý định nói chuyện với mình, anh ho khan một tiếng.

Nghe thấy tiếng ho của Tiêu Thần, Từ Vũ Sơ ngước mắt lên và nhìn anh, chớp chớp mắt.

“Cổ họng anh khó chịu à? Khó chịu thì đi uống thuốc đi.”

Sắc mặt Tiêu Thần bỗng chốc trầm xuống, anh siết chặt đôi đũa trong tay, hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.

“Cô, cô và mẹ tôi có chuyện gì sao?”

Toàn bộ biệt thự đều là tai mắt của anh, sao anh có thể không biết chuyện gì xảy ra, anh chỉ muốn tận tai nghe Từ Vũ Sơ nói.

Từ Vũ Sơ trợn mắt nhìn anh, thầm nghĩ: Còn không phải do anh sao.

“Tôi đang cố lấy lòng mẹ chồng tương lai, để sau này bà ấy không làm khó tôi nữa.”

“…”

Từ Vũ Sơ nhìn khuôn mặt đen như mực của Tiêu Thần, trong đầu lóe lên một tia sáng, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh anh.

Cô chớp mắt với anh, hỏi một cách bí hiểm.

“Tiêu Thần, sở thích của bác gái là gì? Thích ăn gì? Ghét cái gì?”

Nghe vậy, Tiêu Thần hơi nhướng mày.

Không ngờ đầu óc cô nhảy số nhanh như vậy, vậy mà lại tập trung sự chú ý lên đầu anh.

Tiêu Thần một tay nắm chặt thành nắm đấm, đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, biểu cảm trên mặt lạnh lùng, chậm rãi nói.

“Tại sao tôi phải nói với cô?”

“...”

Từ Vũ Sơ sững sờ một lúc, không ngờ Tiêu Thần lại đòi hỏi với cô.

Cô mở to mắt, vô cùng phẫn nộ mắng: “Tiểu Thần, bây giờ tôi đang lấy lòng mẹ anh đấy.”

Cô hơi dừng lại một chút, thay đổi giọng điệu, tiếp tục nói: “Nếu như tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, anh không muốn bị tôi và mẹ anh kẹp ở giữa làm khó dễ đúng không?”

Tiêu Thần cụp mắt xuống giả vờ suy tư, nhưng thực ra là muốn che đi ý cười trong mắt.

Cân nhắc một lúc, anh chậm rãi nói: “Mẹ tôi thích nghe Kinh kịch và uống trà, đặc biệt là trà Long Tỉnh. Bà không kén chọn thức ăn.”

Nghe thấy từ “không kén”, Từ Vũ Sơ không khỏi giật giật khóe miệng.

Bà Tiêu mà không gọi là kén chọn thì trên đời này không có người kén chọn rồi.

Biểu cảm nhỏ bé của cô không qua được mắt Tiêu Thần, anh làm như không thấy, tiếp tục nói.

“Mẹ tôi không thích đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt, bà sợ béo lên. Những thứ khác... không còn nữa.”

Đối với Từ Vũ Sơ, những thứ này không có giá trị tham khảo nào cả.

Bà Tiêu thích kinh kịch, cô không những không biết hát mà còn nghe không hiểu, thích uống trà nhưng lại không biết trà ngon hay dở.

Trong lúc nhất thời Từ Vũ Sơ rơi vào trạng thái mê muội.

Lúc này, Tiêu Thần đưa tay vỗ vỗ đầu của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu hả hê nói.

“Bây giờ cô nên suy nghĩ cho kỹ, tôi nay sẽ làm món gì.”

Nghe vậy, Từ Vũ Sơ cứng đờ, đột nhiên vỗ trán, thống khổ rên một tiếng.

Cô trông như một quả cà tím thối, nằm gục trên bàn, trông như sắp chết.

Thấy vậy, vòng cung ở khóe miệng Tiêu Thần càng lúc càng rộng, thậm chí anh còn mong chờ buổi tối tới nhanh.