Manh Thê Đột Kích: Ông Xã Sủng Lên Trời

Chương 14: Bà Tiêu làm khó dễ

“Không có chuyện này, nhiệm vụ thất bại là chuyện đã dự đoán trước, không liên quan gì đến Từ Vũ Sơ.”

Bà Tiêu nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt nghi ngờ, sự hoài nghi trong lòng bà ta không vì câu nói này của anh mà biến mất.

Bà Tiêu biết, đối với việc công, Tiêu Thần trước giờ chưa từng nói dối, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy do dự, dò hỏi lại một lần nữa.

“Con không lừa mẹ chứ?”

Gương mặt của Tiêu Thần vẫn không chút biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng của anh chỉ lặng lẽ nhìn bà Tiêu.

Bà Tiêu không nhìn ra dấu hiệu nói dối trong ánh mắt của anh, đành phải hoàn toàn xua tan nghi vấn trong lòng.

“Được rồi, mẹ cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đã, con đi làm việc đi.”

Nói xong, bà Tiêu xách túi đi lên lầu.

Tiêu Thần ngồi ở trên ghế, nhìn bóng lưng bà ấy rời đi, đôi mắt lạnh lùng đó thoáng chút mệt mỏi.

Mấy ngày tiếp theo, Từ Vũ Sơ yên lặng ở trong phòng dưỡng sức.

Mỗi buổi chiều, bà Tiêu đều ra ngoài uống trà với bạn bè, đi dạo phố, thời gian còn lại đều ở trong biệt thự.

Bà ấy không chủ động gây sự với Từ Vũ Sơ, nhưng cũng chú ý đến hành động của cô mọi lúc.

Thời gian dần dần trôi qua, vết thương của Từ Vũ Sơ cũng đã gần lành, cô không thể kiếm cớ ở lại trong phòng không ra ngoài được nữa.

Hôm nay, bà Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chăm chú đọc sách.

Quản gia Tần tình cờ đi ngang qua bà ấy, nghe thấy giọng nói uể oải của bà ấy, chậm rãi nói:

“Đi gọi cô gái trên lầu xuống đi, nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, cũng nên ra ngoài hoạt động một chút chứ.”

Nghe vậy, quản gia Tần hơi sững sờ, khẽ gật đầu đáp: “Vâng.”

Lúc này Từ Vũ Sơ đang nằm tắm nắng trong phòng, cảm thấy rất sảng khoái.

Nếu không bị nhốt trong căn biệt thự này, chắc tâm trạng của cô còn tốt hơn.

Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô quay đầu nhìn về phía cửa, chớp mắt nghi hoặc.

Khi cô mở cửa nhìn thấy quản gia Tần, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

“Cô Từ, bà Tiêu cho mời cô xuống dưới.”

Nghe vậy, Từ Vũ Sơ ngơ ngác, nụ cười trên khóe môi cũng trở nên cứng đờ.

Cô lo lắng siết chặt nắm cửa, mỉm cười gượng gạo, ngập ngừng hỏi.

“Tôi… tôi có thể không đi xuống được không?”

Mấy ngày nay cô cố ý thu mình trong phòng, thức ăn đều do người giúp việc mang tới, sợ gặp phải bà Tiêu.

Kết quả, dù có trốn được mùng một cũng không tránh được ngày rằm!

Nét mặt nghiêm túc của quản gia Tần không bộc lộ chút cảm xúc nào, dùng giọng điệu bàn chuyện công nói.

“Cô Từ, tôi nghĩ cô nên xuống thì tốt hơn.”

Từ Vũ Sơ cười ngượng ngùng, giọng điệu chán chường nói: “Tôi đi thay quần áo.”

Lúc đóng cửa lại, cô không khỏi thở dài nặng nề, lẩm bẩm một mình.

“Thật sự muốn dứt áo ra đi.”

Dù trong lòng Từ Vũ Sơ có không muốn cỡ nào, cô cũng phải đi xuống gặp bà Tiêu.

Dẫu sao… cùng chung sống dưới mái nhà, không thể không cúi đầu.

Từ Vũ Sơ lúng túng ngồi đối diện với bà Tiêu, cụp mắt xuống để che giấu sự lo lắng trong mắt.

Bà Tiêu lặng lẽ quan sát Từ Vũ Sơ, ánh mắt sắc bén lia khắp người cô.

Cô có cảm giác như mình đang ngồi trên nồi nước sôi.

Trong bầu không khí yên tĩnh, một cảm giác ngượng ngùng mơ hồ từ từ lan tỏa.

Sau một hồi im lặng, bà Tiêu từ từ đặt tách trà trong tay xuống, ngồi thẳng dậy và lạnh lùng nhìn Từ Vũ Sơ.

“Cô Từ, thành thật mà nói tôi không thích cô lắm.”

Nghe được lời nói thẳng thắn như vậy, Từ Vũ Sơ chỉ ngượng ngùng cười không đáp.

Bà Tiêu dường như không nhìn thấy biểu cảm của cô, tiếp tục nói.

“Tuy tôi không thích cô, nhưng con trai tôi rất thích cô, là một người mẹ, tôi không muốn làm người xấu chia cắt uyên ương.”

Từ Vũ Sơ có hơi nghi hoặc chớp chớp mắt, đột nhiên cô cảm thấy dung lượng não mình không đủ dùng.

Bà Tiêu nói những lời này là có ý gì?

“Cho nên... Tôi tình nguyện cho các người một cơ hội, cô cần phải chứng minh cho tôi thấy, cô có tư tách gì có thể ở lại bên cạnh Tiêu Thần.”

Thái độ của bà Tiêu lúc này chẳng khác nào một hoàng thái hậu cao cao tại thượng.

Thái độ kiêu ngạo của bà ấy không khiến Từ Vũ Sơ chán ghét, thậm chí cô còn có chút ngưỡng mộ bà Tiêu.

Từ Vũ Sơ cụp mắt xuống, che đi cảm xúc phức tạp trong mắt, hai tay siết chặt.

Bây giờ cô và Tiêu Thần đã bị ràng buộc với nhau, mẹ của Tiêu Thần, nói cách khác, cũng là mẹ của cô.

Sau khi hiểu ra điều này, Từ Vũ Sơ lấy hết can đảm, ngước đôi mắt trong veo lên, đối diện với ánh mắt của bà Tiêu.

“Bác gái, cảm ơn bác đã cho con cơ hội, con sẽ cố gắng chứng minh với bác.”

Vẻ ngoài không khiêm tốn cũng không hống hách của Từ Vũ Sơ được bà Tiêu đánh giá cao hơn một chút.

“Tôi hi vọng chuyện giữa chúng ta không để cho người thứ ba biết, cô hiểu chứ?”

Giọng điệu của bà Tiêu rất nhẹ nhàng, nhưng sự uy hϊếp lại thể hiện ra rõ ràng.

Từ Vũ Sơ gật đầu, liên tục đảm bảo: “Bác yên tâm, sẽ không có người thứ ba biết.”

Bà Tiêu lúc này mới hơi hài lòng mà gật đầu, chậm rãi nói.

“Nếu bây giờ cô là người của Tiêu Thần, vậy phải làm những việc mà người phụ nữ nên làm.”

Bà ấy khựng lại một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên, kèm theo nụ cười hơi mờ ám, tiếp tục nói.

“Đầu tiên, việc đầu tiên là giặt giũ nấu ăn cho chồng, bây giờ còn hai tiếng nữa mới đến giữa trưa, đủ thời gian để cô nấu cơm trưa.”

Nghe yêu cầu này, Từ Vũ Sơ chớp đôi mắt to sáng ngời, lại nhìn bà Tiêu.

Thấy vậy, vẻ mặt bà Tiêu bỗng chốc trở nên lạnh lùng, hỏi.

“Không được sao?”

Từ Vũ Sơ lắc đầu lia lịa, mỉm cười xấu hổ, lúng túng nói: “Không có, không có.”

“Vậy thì đi mau.”

Sau giọng nói lạnh lùng của bà ấy vang lên, Từ Vũ Sơ theo phản xạ đứng dậy chạy vào bếp như đang chạy trốn.

Bà Tiêu đã ra lệnh cho nhân viên nhà bếp sơ tán hết, chỉ còn lại khu bếp rộng lớn trống trãi.

Từ Vũ Sơ thở ra một hơi nặng nề, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Bà Tiêu không hổ danh là người phụ nữ sinh ra trong một gia đình giàu có, khí chất mạnh mẽ, đối mặt với áp lực mà bà ấy mang đến, Từ Vũ Sơ không có một chút ý định phản kháng.

Cô nhìn đồ đạc trong bếp, khẽ mỉm cười, tự nhủ: “May mà chỉ là nấu ăn thôi.”

Điều này cũng là nhờ Từ Nhược Văn, nếu không phải ban đầu ông ta bỏ rơi mẹ con họ, họ luôn phải sống trong cảnh nghèo khó.

Cô sẽ không có cơ hội học nấu ăn, chia sẻ một chút áp lực cho mẹ.

Ngồi trong phòng khách, bà Tiêu vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh trong bếp.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, gian bếp từ đầu đến cuối đều im phăng phắc.

Bà Tiêu không khỏi có chút lo lắng, bà vẫy tay với quản gia Tần, căn dặn.

“Ông vào bếp xem thử, xem người phụ nữ đó đang làm gì.”

Quản gia Tần gật đầu, khi ông ta chuẩn bị vào bếp, Từ Vũ Sơ đã đi ra.

Trên tay cô bưng một cái khay, trên đó đặt vài món ăn đã chuẩn bị xong.