Manh Thê Đột Kích: Ông Xã Sủng Lên Trời

Chương 16: Đầu cơ trục lợi

Vì để lấy lòng bà Tiêu mà Từ Vũ Sơ lâm vào tình cảnh thê thảm, còn lúc này Từ Tinh Vãn thì nằm trong bệnh viện không thể cử động.

Đôi mắt cô ta đầy bóng tối, không hề nghe thấy những lời nói của Ôn Mai.

“Tinh Vãn, sao con bắt cóc Từ Vũ Sơ? Con nhìn con bây giờ, một thời gian nữa sẽ là đám cưới của con với Quân Tử Thâm, bây giờ con thế này làm sao kết hôn?”

Tại sao?

Từ Tinh Vãn hai mắt đỏ hoe hung nhìn chằm chằm vào Ôn Mai, nghiến răng nói.

“Mẹ nói xem tại sao?”

Ánh mắt thù địch của cô ta khiến Ôn Mai sững sờ, dáng vẻ khó tin nhìn cô ta, nói: “Tinh Vãn, rốt cuộc con đang nói cái gì vậy?”

“Con đang nói cái gì lẽ nào mẹ còn không hiểu?”

Ôn Mai hoàn toàn ngơ ngác.

Chẳng lẽ vì bị thương mà đầu óc cô ta không tỉnh táo?

Ôn Mai đưa tay nắm lấy tay Từ Tinh Vãn, vỗ nhẹ an ủi: “Tinh Vãn, đừng lo lắng, sau này mẹ nhất định sẽ báo thù cho con, bây giờ con cần yên tĩnh nghỉ dưỡng.”

Nghe vậy, Từ Tinh Vãn hất tay bà ta ra, đôi mắt lồi ra trông đặc biệt đáng sợ.

“Sau này? Sau này là bao lâu? Nếu không phải vì mẹ, con sẽ thành bộ dạng này sao? Đều là tại mẹ, đều là tại mẹ!”

Cô ta mất khống chế cảm xúc, điên cuồng gào lên.

Lúc đầu khi đưa Từ Tinh Vãn về, mặc dù tính mạng của cô ta không bị nguy hiểm nhưng tất cả các khớp mềm trên cơ thể đều bị thương nặng và phải nằm trên giường để tịnh dưỡng.

Cô ta chỉ cần nhớ lại sự giày vò mà cô ta phải chịu đựng, sự sợ hãi run rẩy theo phản xạ của cơ thể.

Ôn Mai là một người mẹ vô cùng yêu thương con gái, đối mặt với lời chỉ trích của Từ Tinh Vãn, bà ta không hề tức giận.

Bà ta vô cùng dịu dàng nhìn Từ Tinh Vãn, nhẹ giọng nói: “Tinh Vãn, đừng tức giận, bây giờ con cần nghỉ ngơi thật tốt, sau khi con bình phục, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con.”

“Đi đi! Bây giờ con không muốn nhìn thấy mẹ!”

Từ Tinh Vãn rống to một tiếng, hai tay nắm chặt ga giường, đầu ngón tay vì bấu quá mạnh mà trắng bệch.

“Được, được, được! Mẹ đi ngay, con đừng tức giận, đừng tức giận.”

Ôn Mai liên tục an ủi cảm xúc cho cô ta, sợ cô ta sẽ làm những chuyện tổn hại đến bản thân.

Bà ta bước ra khỏi phòng bệnh, ngoái đầu nhìn lại vài lần, thấy Từ Tinh Vãn không thèm nhìn mình, bà ta không khỏi thở dài thườn thượt.

Ngay khi Ôn Mai bước ra khỏi phòng, bà ta tình cờ gặp Từ Nhược Văn đến thăm con gái.

Vừa nhìn thấy ông ta, trên mặt Ôn Mai thoáng hiện một tia cứng đờ, vội vàng nắm lấy tay ông ta, nhẹ giọng hỏi.

“Nhược Văn, sao ông lại đến đây?”

Từ Nhược Văn lấy lạm lạ nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Tôi đến thăm Tinh Vãn, giờ nó thế nào rồi?”

Nghĩ đến tình trạng của Từ Tinh Vãn trong phòng bệnh, trong lòng bà ta không khỏi thở dài.

“Tâm trạng của Tinh Vãn không được tốt lắm, vừa mới ngủ.”

Nghe vậy, Từ Nhược Văn cũng từ bỏ ý định đi vào thăm Từ Tinh Vãn, nói với Ôn Mai: “Chăm sóc nó cho tốt, mấy ngày nữa là kết hôn rồi, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, biết không? “

Ôn Mai liên tục gật đầu, giọng điệu đảm bảo: “Ừm, tôi biết rồi, ông yên tâm đi.”

Từ Nhược Văn hài lòng gật đầu, không chút do dự xoay người rời đi.

Ôn Mai xoa xoa đôi mắt sưng húp, nghĩ đến Từ Vũ Sơ làm bà ta ứa gan, lo lắng nhìn về phía phòng bệnh của Từ Tinh Vãn.

Chỉ mong trước khi hôn lễ diễn ra sẽ không có điều gí bất trắc nữa, có thể giúp Tinh Vãn và Quân Tử Thâm thuận lợi kết hôn.

Cùng lúc đó, Từ Vũ Sơ vẫn đang loay hoay trong bếp.

Tiêu Thần đứng ở cửa phòng bếp, nhìn động tác bận rộn của cô, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy hứng thú.

Quản gia Tần bước đến bên anh, thì thầm bên tai.

Cho đến khi ông ta nói xong, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Thần không có chút thay đổi nào.

“Tôi hiểu rồi!”

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn bóng lưng của Từ Vũ Sơ, rồi xoay người rời đi.

Từ Vũ Sơ đang tập trung nấu ăn, hoàn toàn không chú ý đến những gì đang diễn ra sau lưng cô.

Sau khi nấu nướng xong xuôi, cô vô cùng hứng thú quay người lại, đang định nhờ Tiêu Thần giúp cô nếm thử.

Mới phát hiện anh đã rời đi từ lúc nào không hay.

Cô ngây người chớp chớp mắt, cúi mặt nhìn những món ăn tinh xảo trên tay.

Cô nhún vai, có chút tiếc nuối nói: “Haizz, không ai thử giúp tôi.”

Trong thư phòng trên lầu, Tiêu Thần nhìn bản báo cáo trong tay, khẽ cau mày.

Anh ném văn kiện trong tay đi, hừ lạnh một tiếng: “Thật sự đã đánh giá thấp anh ta.”

Tiêu Thần đặt một tay lên bàn, ngón tay nhịp nhàng gõ trên mặt bàn, suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh.

“Thả anh ta ra trước.”

Quản gia Tần khẽ gật đầu, do dự nhìn Tiêu Thần.

“Ông có gì cứ nói thẳng.”

Tiêu Thần dựa vào ghế, ánh mắt lạnh lùng yên lặng nhìn ông ta.

Trầm ngâm một hồi, ông ta mới mở miệng nói: “Bố của cô Từ, Từ Nhược Văn, muốn gặp anh.”

Tiêu Thần không cần suy nghĩ lập tức từ chối: “Không gặp!”

Nói xong, anh dừng lại một lúc, bổ sung thêm: “Từ nay về sau, người nhà họ Từ bất kể là ai tới, đều từ chối hết.”

“Vâng.”

Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người giúp việc.

“Cậu chủ, bà chủ gọi cậu xuống ăn cơm.”

Tiêu Thần cao giọng đáp: “Tôi biết rồi.”

Anh đứng dậy, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Từ Vũ Sơ, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Trong lòng háo hức muốn xem cô nấu ăn thế nào?

Khi anh bước đến cửa chuẩn bị mở cửa ra, ngập ngừng một lúc rồi căn dặn quản gia Tần.

“Theo dõi nhất cử nhất động của ông ta, có tình hình gì đều báo cáo cho tôi. Chuyện của nhà họ Từ không được cho Từ Vũ Sơ biết.”

Nói xong, anh xoay người bước ra khỏi phòng làm việc, tốc độ bước xuống lầu có hơi nhanh.

“Từ Vũ Sơ, cô nấu cái gì vậy? Thứ này ăn được sao?”

Ngay khi Tiêu Thần bước đến nhà ăn, anh đã nghe thấy giọng nói chỉ trích và chê bai của bà Tiêu.

Ánh mắt anh dừng lại ở thứ mà bà Tiêu đang cầm, rồi thu ánh mắt lại như không có gì xảy ra.

Từ Vũ Sơ mỉm cười với bà Tiêu, nhẹ nhàng giải thích: “Bác gái, con nghe Tiêu Thần nói bác sợ béo con nấu mấy món giảm béo và ít calo cho bác.”

Cô cười có chút xấu hổ, tiếp tục nói: “Bề ngoài không đẹp lắm, nhưng bác sẽ thích mùi vị của nó.”

Bà Tiêu nhìn ánh mắt chân thành trong sáng của cô, hơi chần chừ, sau đó khẽ hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

“Mẹ, có ăn là được rồi, đừng kén chọn.”

Nghe những lời lạnh lùng của Tiêu Thần, bà Tiêu có chút bực bội liếc anh.

Người ta nói có vợ quên mẹ, quả nhiên là như thế!

Tiêu Thần vốn không biết, anh đã vô tình tạo ra một lượng thù hận khác cho Từ Vũ Sơ, anh vẫy tay ra hiệu với Từ Vũ Sơ.

“Cô qua đây ngồi ăn, đứng một bên làm gì?”

Từ Vũ Sơ nghe Tiêu Thần nói, hai mắt chớp chớp, một lát sau mới phản ứng lại, ngơ ngác đáp một tiếng.

Cô lẳng lặng nhìn biểu hiện của bà Tiêu, thấy bà ấy không có ý kiến

gì, liền kéo chiếc ghế bên cạnh Tiêu Thần ngồi xuống.