Cái từ đói này đã để lại dấu vết sâu sắc trong trí nhớ của Bạch Niên Cẩm.
Từ khi y còn nhỏ, mẹ của y cũng không quan tâm đến y, y chỉ có thể đi ra đường nhặt mấy thứ như bánh mỳ bánh bao thừa của người khác để ăn, nhặt được cái gì thì chỉ lau sơ trên quần áo một cái rồi cho ngay vào miệng ăn.
Khi đó cơ thể y đã yếu, ăn xong liền bị tiêu chảy, nhưng dù có bị tiêu chảy khó chịu như thế nào đi chăng nữa thì Bạch Niên Cẩm vẫn sợ đói khát hơn. Bởi vì cái loại cảm giác đau đớn từ trong dạ dày lan tràn ra khắp tứ chi toàn thân, cuối cùng tập trung ở trong đại não, có thể khiến cho Bạch Niên Cẩm đánh mất tôn nghiêm làm người của chính mình. Thậm chí y còn nghĩ nếu có ai đó có thể cho y cái đó để ăn thì muốn y làm cái gì cũng được.
Nếu con người có thể cả ngây thơ như đứa trẻ con cả đời, thì có lẽ cũng không phải là chuyện gì xấu. Trẻ con thì không biết cái gì gọi là tự tôn, không biết cái gì là khinh bỉ, cũng không biết cái địa vị cao thấp giàu nghèo.
Bạch Niên Cẩm trưởng thành sớm, sau khi hiểu được ánh mắt của những người xung quanh, thì y liền bắt đầu chịu được đói khát.
Từ đó y không còn lấy những thứ không nên lấy, cũng không còn đi nhặt thức ăn bị vứt đi ở bên đường, mà bắt đầu thử tự mình kiếm chút tiền, ví dụ như những lon nước và chai nước khoáng bị vứt ở ven đường có thể bán được hai tệ.
Mẹ y luôn phiền y, có khi mười ngày nửa tháng cũng không về nhà, ánh mắt nhìn y khi về cũng như nhìn một kẻ ăn mày.
"Sao mày lại bẩn thỉu thế?" Người phụ nữ mặc váy áo hoa lệ, trên người xịt nước hoa đắt tiền cũng đã đủ để cho y ăn no cả tháng rồi. Nhưng bà ta cũng không cho Bạch Niên Cẩm một chút tiền ấy, đứa nhỏ này chính là sự sỉ nhục của cuộc đời bà ta, nếu không phải vì sự xuất hiện của y, bà ta cũng sẽ không bị hủy hoại bề ngoài mà phải lưu lạc đến bước đường ngày hôm nay.
"Mày là ăn mày hả?" Người vốn nên là người thân thiết nhất, vậy mà lại dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn Bạch Niên Cẩm, người phụ nữ nói: "Cút đi, không làm cho sạch sẽ thì đừng có về."
Vì thế Bạch Niên Cẩm gầy yếu bị ném ra khỏi phòng, tùy tiện vứt ở trên hành lang. Lúc ấy y mới bảy tuổi vẫn là một đứa nhỏ, một tay của bà ta cũng có thể nhấc bổng y lên mà ném đi như rác rưởi.
Bạch Niên Cẩm biết hiện tại bản thân không được vào nhà, vì thế chậm chạp đi xuống cầu thang, ngồi xuống.
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần, cuối cùng có một người hàng xóm nhìn không nổi nữa, trực tiếp báo cảnh sát.
Cảnh sát đến giáo dục mẹ Bạch Niên Cẩm một phen, nhưng chuyện của Bạch Niên Cẩm thì lại không chú ý nổi, cuối cùng vẫn là một vị lãnh đạo trong Cục ra mặt, bảo mẹ của Bạch Niên Cẩm phải đưa Bạch Niên Cẩm đến trường, còn nói nếu xảy ra chuyện ngược đãi này nữa thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Mẹ Bạch Niên Cẩm ngoài mặt thì cam đoan được được, quay lại thì lén mắng Bạch Niên Cẩm là đồ phá sản, nhưng bà ta cũng thật sự không đánh Bạch Niên Cẩm, có lẽ là cảm thấy đánh y sẽ làm bẩn tay mình.
Mà từ lúc cảnh sát tới, cuộc sống của Bạch Niên Cẩm có hơi chút thay đổi, đó là y rốt cuộc cũng có thể được đi học rồi.
Mà sau khi được đi học Bạch Niên Cẩm rất nhanh ý thức được, đây chính là cơ hội duy nhất để y có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Vậy nên Bạch Niên Cẩm bắt đầu liều mạng học tập, y không quan tâm bạn học có bao nhiêu khinh thường mình, lại càng không để ý đến ánh mắt của người khác, y thầm nghĩ muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi người mẹ có cùng huyết thống với y, rời khỏi cái thế giới làm y chán ghét này.
Bạch Niên Cẩm từng cách thành công rất gần, nếu y không gặp được Lý Hàn Sinh.
Vận may của Bạch La La thật sự không tốt lắm, xuyên đến thế giới này ngay ngày thứ ba thì đã bị cảm mạo, nhưng còn may không quá nghiêm trọng, chỉ là có chút ho khan và chảy nước mũi.
Thực ra hôm nay cảm thấy không dễ dàng chút nào, nhưng nếu bị cảm thì hơi phiền phức, Bạch La La ở trong văn phòng uống thuốc, lúc nuốt thuốc xuống liền cảm thấy amidam của mình hình như bị sưng lên rồi.
Người làm giáo viên luôn rất cần đến giọng nói, đặc biệt là giáo viên trung học, cho dù có bị cảm cũng không dám xin phép nghỉ, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập của học sinh.
Vô cùng may mắn chính Bạch La La là giáo viên ngữ văn, bài vở cũng không quá nặng nề như những môn khác, cậu cảm thấy kiên trì một chút chắc là cũng không có vấn đề gì lớn.
Sau một tiết học, Bạch La La đổ một thân mồ hôi, cậu uống một ngụm nước, hỏi các học sinh còn có vấn đề gì muốn hỏi không.
Có mấy học sinh có quan hệ tốt với Bạch La La liền cầm sách đứng lên, kỳ thật bọn nó cũng không hẳn là có vấn đề khó muốn hỏi, chẳng qua là muốn giúp giáo viên vui vẻ hơn chút, cho nên vấn đề hỏi cũng không làm cho Bạch La La quá khó xử.
Tiết học sau sẽ bắt đầu ngay, Bạch La La thu dọn xong sách vở giáo án của mình rồi hướng mắt nhìn về phía Bạch Niên Cẩm.
Thực ra cả tiết học này Bạch La La đều nhìn về phía Bạch Niên Câm, bởi vì cậu phát hiện đứa nhỏ này có điểm bất thường, bình thường đều là bộ dạng đặc biệt chăm chú nghe giảng, hôm nay lại vẫn luôn cúi đầu.
Bạch La La nghĩ nghĩ, cũng không gọi y, xoay người đi ra ngoài.
Cứ như vậy tới giữa trưa, Bạch La La nhân thời gian nghỉ trưa mà đi dạo qua phòng học một vòng. Khi đi qua bàn của Bạch Niên Cẩm, bước chân của cậu chậm lại.
Bạch Niên Cẩm hiển nhiên là có chuyện gì giấu cậu, bởi vì cậu nhóc đều vùi đầu vào trong bàn học.
Bạch La La đưa tay gõ nhẹ lên bàn y, nhỏ giọng hỏi: "Bạch Niên Cẩm?"
Bạch Niên Cẩm rầu rĩ đáp lại thầy giáo.
Bạch La La nói: "Đọc sách gì đó, ngẩng đầu lên."
Bạch Niên Cẩm không nhúc nhích, mãi cho đến khi Bạch La La phải nói lại một lần nữa thì y mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt bị bầm một mảng xanh xanh tím tím.
Lúc ấy Bạch La La liền sửng sốt, một cơn tức giận trực tiếp xông vọt lên trên đỉnh đầu, nhưng cậu vẫn nhịn xuống phần tức giận bừng bừng của mình, nói: "Em đi với thầy một chút."
Bạch Niên Cẩm từ từ đứng dậy, đi theo Bạch La La đi ra khỏi phòng học.
"Sao lại thế này?" Các giáo viên trong văn phòng đều đã về nhà nghỉ trưa, Bạch La La gọi Bạch Niên Cẩm vào trong văn phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.
Bạch Niên Cẩm cúi đầu không nói lời nào.
Bạch La La nói: "Bạch Niên Cẩm, nếu có chuyện gì, em có thể nói với thầy."
Bạch Niên Cẩm vẫn không nói gì.
Bạch La La đưa tay nâng mặt y lên nhìn, phát hiện trên mặt y có mấy chỗ bị thương, thoạt nhìn như là bị thứ gì đó đánh vào trong mặt, y nói: "Nói đi."
Lông mi thật dài của Bạch Niên Cẩm khẽ run rẩy, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Em nói thì còn có thể thế nào?" Tiếng nói của y vẫn là giọng của thiếu niên, cộng thêm dáng dấp nhỏ gầy, hoàn toàn giống như là một đứa trẻ mới mười ba mười bốn tuổi.
Bạch La La nhìn đến trong lòng như bị ai nhéo một cái, cậu nói: "Em cứ nói đi, người lớn luôn sẽ có nhiều biện pháp hơn trẻ con."
Lời này của cậu dường như làm cho Bạch Niên Cẩm có chút dao động, y dịch dịch chân, cuối cùng nói: "Mẹ em làm."
Bạch La La nói: "Vì sao lại đánh em?"
Bạch Niên Câm nói: "Tâm trạng không tốt."
Bạch La La nghe xong tức đến một bụng lửa giận, cậu thật sự không tài nào hiểu được, trên thế giới này sao lại có một người làm mẹ như thế, cho dù là đặt trong tiểu thuyết thì cũng đã có chút quá đáng rồi.
Nhưng sự thật vẫn luôn hoang đường hơn so với tiểu thuyết, mẹ đẻ của Bạch Niên Cẩm, chính là một người phụ nữ bội tình bạc nghĩa chỉ luôn vì lợi ích của bản thân.
Bạch La La nói: "Mẹ em thường xuyên đánh em?" Cậu nhớ rõ trong tuyến thế giới gốc, sau khi mẹ của Bạch Niên Cẩm bắt đầu nghiện ma túy thì không còn về nhà nữa.
Bạch Niên Cẩm nói: "Không thường xuyên lắm."
Bạch La La nói: "Nếu như mẹ em còn muốn đánh em thì em hãy bỏ chạy đi, nếu không có chỗ nào để đi thì cứ đến nhà của thầy."
Bạch Niên Cẩm nhìn Bạch La La, cũng không nói ra lời từ chối.
Bạch La La nói: "Đi thôi, thầy dẫn em đến phòng y tế sát trùng vết thương nha."
Bạch Niên Cẩm hình như có chút không muốn, nhưng Bạch La La vẫn kiên trì dẫn y đến phòng y tế. Khi bác sĩ trong phòng y tế nhìn thấy vết thương trên mặt Bạch Niên Cẩm cũng sợ hết hồn, hỏi sao lại thế này.
Bạch La La nói: "Thằng bé này ngày hôm qua chơi bóng đập trúng cây cột." Cậu biết Bạch Niên Cẩm cũng không muốn để cho nhiều người biết về chuyện gia đình của y, cho nên tùy tiện tìm lấy một cái cớ.
Bạch Niên Cẩm trộm liếc nhìn Bạch La La, hơi mím môi.
Bạch La La nói: "Để tôi bôi thuốc cho em ấy, anh bận làm gì thì làm tiếp đi."
Bác sĩ nói: "Cậu làm được không đó?"
Bạch La La nói: "Chút chuyện thôi, có gì mà không được chứ."
Bác sĩ liếc mắt nhìn qua miệng vết thương tuy rằng có nhìn có hơi đáng sợ, nhưng hình như cũng chỉ là bị thương ngoài da thôi, vì thế cũng không từ chối lời đề nghị của Bạch La La, để lại thuốc sát trùng với thuốc cần bôi rồi đi ra.
Bạch La La lặng lẽ nhìn bác sĩ một cái, sau đó nhỏ giọng bảo Bạch Niên Cẩm cởϊ áσ ra.
Bạch Niên Cẩm nghe vậy thì sửng sốt, nói: "Hả?"
Bạch La La nói: "Thầy chỉ muốn xem xem trên người em còn có vết thương nào hay không thôi."
Bạch Niên Cẩm biết chính mình nghĩ nhiều rồi nên trên mặt phút chốc đỏ bừng, thật ra cũng không trách được y có suy nghĩ phức tạp, chủ yếu là vì mẹ y chính là người buôn da bán phấn, cho nên y sớm biết có những chuyện gian ác này nọ ở trên thế gian.
Bạch Niên Cẩm từ từ cởϊ áσ ra.
Quần áo vừa cởi ra, lộ ra khuôn ngực trắng nõn gầy yếu của Bạch Niên Cẩm, nhưng trên khuôn ngực màu sữa này lại trải rộng không ít vết máu thô thô nhàn nhạt, như là bị cái gì quất lên vậy.
Bạch La La tức giận đến mức suýt phun lửa, cậu nói: "Mẹ em dùng cái gì đánh em?"
Bạch Niên Cẩm nói: "Giày cao gót, còn có dây phơi quần áo."
Bạch La La lạnh lùng nói: "Chị ta hoàn toàn không xứng đáng làm mẹ."
Bạch Niên Cẩm không lên tiếng, trong phòng có mở hệ thống sưởi hơi, y cũng không thấy lạnh, Bạch La La nhẹ tay bôi thuốc lên vết thương cho y, làm cho y cảm thấy lành lạnh vô cùng thoải mái, đau đớn lúc trước cũng đã giảm bớt rất nhiều, Bạch Niên Cẩm có chút thất thần nghĩ, nếu ba mẹ mình cũng như thầy giáo vậy... Nhưng y rất nhanh đã dừng cái loại suy nghĩ này lại, bởi vì đây là hi vọng xa vời không thực tế.
Bạch La La vừa buồn bực bôi thuốc cho Bạch Niên Cẩm, vừa vừa nói chuyện với hệ thống: "Tôi có thể giúp Bạch Niên Cẩm trút giận không?!"
Hệ thống nói: "Cậu muốn trút giận thế nào?"
Bạch La La nói: "Tối nay tôi đến đập mẹ của em ấy một trận?"
Hệ thống: "...Cậu xứng đáng với thân phận người kế nghiệp xã hội chủ nghĩa sao?"
Bạch La La nói: "Vậy cậu có cách hả?"
Hệ thống nói: "Trùm bao tải rồi đánh một trận là xong."
Bạch La La nói: "..." Bộ có gì khác nhau à.
Đương nhiên là Bạch La La cũng chỉ tùy tiện nói như vậy với hệ thống thôi, dù sao cậu cũng không phải là người tùy tiện sử dụng bạo lực.
Khi cậu bôi thuốc sắp xong, hệ thống còn nói thêm một câu: "Có đi không? Tôi đã nghĩ xong chỗ mua bao tải luôn rồi này."
Bạch La La im lặng cỡ ba mười giây, nói: "...Đi."
Hệ thống nói: "Được, cậu an ủi người bạn nhỏ này trước đi, tôi đi mua hạt dưa."
Bạch La La lại không hiểu sao cảm thấy đầu của chính mình có chút đau rồi.
Bôi thuốc xong, Bạch La La để cho Bạch Niên Cẩm mặc áo vào, Bạch Niên Cẩm nhỏ giọng nói cám ơn thầy, Bạch La La thấy thế không nhịn được mà xoa xoa lên mái tóc mềm mại của Bạch Niên Cẩm, ôn hòa nói một câu, không có việc gì đâu, đi thôi.
Bạch Niên Cẩm vừa đứng dậy định đi, khi y đi ra đến cửa, Bạch La La chợt gọi y lại, sau đó lấy ra miếng chocolate lớn từ trong túi rồi nhét vào trong tay y.
"Ăn cái này để bổ sung thêm calo." Bạch La La nói, "Xem tay em lạnh chưa kìa."
Bạch Niên Cẩm cầm chocolate trong tay, lộ ra nụ cười đầu tiên với Bạch La La, dù nụ cười này chỉ là chợt lóe qua liền biến mất, nhưng lại giống như đóa hoa nhỏ nở rộ trong màn mưa, tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại làm cho trong lòng Bạch La La trở nên mềm mại.
Chờ Bạch Niên Cẩm đi ra ngoài rồi, Bạch La La vỗ về đáy lòng mình nói: "Đứa trẻ này cười làm lòng tôi muốn tang chảy luôn."
Hệ thống nói: "Đừng nói mấy cái khác nữa, tôi đã điều tra được hành tung của mẹ Bạch Niên Cẩm rồi, việc này không nên chậm trễ, tôi thấy hôm nay rất thích hợp để chúng ta hành động đó."
Bạch La La: "..." Cậu luôn cảm thấy nếu cậu mà vào tù ở trong thế giới này thì nhất định là vì bị cái hệ thống này xúi giục đấy.
Bởi vì trong đầu luôn nghĩ đến chuyện trùm bao tải mẹ Bạch Niên Cẩm, cho nên suốt buổi trưa Bạch La La cũng không có chút tinh thần nào. Những giáo viên khác cũng cho rằng là vì cậu bị bệnh nên không thoải mái, nói với cậu nếu thật sự không chịu nổi thì cứ tan tầm sớm một chút, chủ nhiệm đi họp rồi sẽ không ai tố giác cậu đâu.
Bạch La La từ chối ý tốt của các giáo viên khác, vẫn kiên trì tan ca đúng giờ vào buổi chiều, sau đó cưỡi xe đạp chạy như bay đến chỗ bao tải mà hệ thống tìm được cho cậu.
Bạch La La đi theo định vị mà hệ thống cung cấp, bị dẫn đến bên cạnh một bãi rác, sau đó Bạch La La nhìn thấy một cái bao tải màu vàng.
Bạch La La bịt mũi, nhặt cái bao tải lên rồi hỏi hệ thống cái thứ này từng dùng để làm gì đấy.
Hệ thống nói: "Đựng thức ăn cho gia súc."
Bạch La La: "..." Được rồi.
Bạch La La cầm cái bao tải đi đến tiệm thuốc gần đó mua một cái khẩu trang, sau đó đeo vào đội mũ lên rồi bắt đầu đi theo dõi.
Hôm nay càng ngày càng lạnh, trời tối cũng sớm, vừa hơn sáu giờ tối trời đã đen mịt đến chẳng thấy đường.
Bạch La La đội mũ và khẩu trang, ngồi xổm ở một chỗ gần nhà Bạch Niên Cẩm. Từ bé đến lớn cậu chưa từng làm qua cái loại chuyện như thế này, nhất thời lúc này trong lòng có chút khẩn trương, hỏi hệ thống: "Cậu có cảm thấy tôi làm như vầy có hơi không đúng không?"
Hệ thống: "Có cái gì không đúng chứ."
Bạch La La nói: "Đánh phụ nữ..."
Hệ thống nói: "Chị ta còn đánh trẻ em đó, Bạch Niên Cẩm là một đứa trẻ đáng yêu biết bao nhiêu, sao chị ta có thể ra tay được chứ!"
Bạch La La cảm thấy rất có lý.
Hệ thống nói: "Cậu cũng đừng đánh nặng quá, uy hϊếp chị ta một chút, để cho chị ta đừng động thủ đánh Bạch Niên Cẩm nữa là được rồi."
Bạch La La đồng ý, sau đó khởi động làm nóng người một chút, thuận tiện còn diễn tập các động tác một chút.
Bạch La La nói: "Tôi có hơi khẩn trương."
Hệ thống nói: "Khẩn trương cái rắm, cứ tưởng tượng chị ta là cái đầu heo đi, đấm một cú đạp một cái cho một bạt tai, vậy là xong rồi."
Bạch La La nói: "Xem ra cậu có rất nhiều kinh nghiệm nha."
Hệ thống nói: "Hệ thống chúng tôi chưa bao giờ đánh người."
Đúng, không đánh người, chỉ xúi giục người khác đánh thôi chứ gì.
Đúng lúc mà Bạch La La chuẩn bị tâm lý tốt, thì mẹ của Bạch Niên Cẩm vừa đúng lúc quay về, trong thời tiết lạnh lẽo này vậy mà chị ta chỉ mặc vớ da mỏng manh, một cái váy chỉ vừa che đùi và một cái áo trễ cổ màu xanh lá, toàn thân đều lộ ra một cỗ hơi thở phong trần.
Trong lòng Bạch La La đã diễn luyện qua vô số lần cảnh này, sau khi cậu nhìn thấy mẹ của Bạch Niên Cẩm thì liền đi lên phía trước từng bước, sau đó dùng bao tải trong tay động tác liền mạch lưu loát trùm thẳng nó lên đầu của mẹ Bạch Niên Cẩm.
Mẹ Bạch Niên Cẩm sợ hãi hét lên, lại bị một thứ gì đó cưng cứng kề sát trên lưng, một giọng nam vang lên bên tai chị ta, nói: "Mày là mẹ của Bạch Niên Cẩm?"
Mẹ Bạch vội vàng xin tha, nói tiền ở trong túi xách.
"Mẹ nó ai thèm chút tiền dơ bẩn này của mày." Bạch La La cố ý lớn tiếng nói lời thô tục, cậu nói: "Hôm nay tao tới chỗ này chính là muốn nói cho mày biết, nếu từ nay về sau mày còn dám đánh Bạch Niên Cẩm thì tao sẽ cho mày một dao luôn đấy."
Mẹ Bạch nghe nói vậy, liền cảm thấy vật cứng bén nhọn kia đâm đâm vào phần eo của mình vài cái, chị ta miễn cưỡng nói: "Anh, anh là ai? Anh, anh muốn làm gì?"
Bạch La La nói: "Tao là bạn của Bạch Niên Cẩm, con mẹ nó, nếu mày còn dám động tay động chân với nó nữa thì ông đây sẽ đánh cho mày ra hoa luôn đấy, hàng ở chỗ của anh Vương mày mẹ nó cũng đừng mong sẽ có được."
Mẹ Bạch mềm nhũn chân, Bạch La La lập tức nghe thấy một mùi khai... chị ta vậy mà bị dọa đến tiểu ra quần. lúc này Bạch La La còn chưa ý thức được, đối với một con nghiện mà nói, không có chuyện gì tuyệt vọng hơn chính là không cho chị ta ma túy nữa.
Bạch La La thấy uy hϊếp không đã có tác dụng, liền buông mẹ Bạch ra.
Mẹ Bạch yếu ớt nằm trên mặt đất đầy tuyết, mãi cho đến khi Bạch La La đi thật xa rồi, mới dám từ từ đứng lên khỏi mặt đất, chẳng qua trên mặt vẫn còn mang theo vẻ vô cùng sợ hãi. Chỗ anh Vương chính là con đường bí mật để chị ta mua hàng, hiện tại chị ta cũng chỉ có mỗi một con đường này, nếu bị cắt đứt thì chị ta cũng không biết đi đâu để tìm hàng nữa. Mẹ Bạch cả người run rẩy nghĩ, cũng không biết đứa con trai rách nát kia của chị ta, rốt cuộc là từ đâu ra mà quen biết được một người "bạn" như thế này.
Sau khi Bạch La La làm xong chuyện xấu cả người liền kích động đến phát run, điên cuồng chạy thật nhanh ra khỏi con ngõ nhỏ kia, chạy đi thật xa rồi mới bình tĩnh lại được.
Cậu hỏi hệ thống, hỏi tôi phát huy thế nào.
Hệ thống ghét bỏ nói cậu vứt cái tờ báo cũ trong tay cậu trước đi được không.
Đúng vậy, Bạch La La chính là dùng một tờ báo cũ cuộn thành cái thứ cứng cứng dùng để uy hϊếp mẹ của Bạch Niên Cẩm kia. Cậu vứt cuộn báo vứt, nói: "Cho tôi mấy điểm!"
Hệ thống nói: "Sáu điểm."
Bạch La La nói: "Sao chỉ có sáu điểm?"
Hệ thống nói: "Đấy đã là điểm hữu nghị rồi."
Bạch La La: "..."
Tuy rằng điểm không cao, nhưng tốt xấu gì thì việc cũng đã làm xong, trên đường về nhà Bạch La La tám chuyện cùng với hệ thống, hệ thống nói nó đã mua một bịch hạt dưa vị matcha, không biết khi nào mới gửi qua tin nhắn hệ thống để đến được đây.
Bạch La La nói: "Hạt dưa còn có vị matcha?"
Hệ thống nói: "Đúng vậy, còn bán rất chạy, sắp cháy hàng luôn."
Bạch La La nghĩ thầm, số liệu còn có thể cháy hàng, nhưng cậu cũng không hỏi sâu thêm nữa, cứ vậy bỏ qua.
Về đến nhà, bởi vì đã làm chuyện xấu có nên Bạch La La có chút đứng ngồi không yên, cứ mãi không ngủ được, cuối cùng vẫn là phải lôi một cuốn nhật ký ra, dùng bút ghi hết những chuyện hôm nay ra, mới từ từ cảm thấy buồn ngủ.
Hệ thống nhìn thấy bộ dạng không có tý tiền đồ nào của Bạch La La, tức giận nói: "Chẳng lẽ khi còn nhỏ cậu chưa từng làm chuyện gì xấu à?"
Bạch La La nhìn lên trần nhà, bắt đầu nhớ lại chuyện thời thơ ấu, nói: "Đã từng làm."
Hệ thống nói: "Chuyện xấu gì?"
Bạch La La nói: "Kéo váy một bạn nhỏ."
Hệ thống nói: "Không sao, đó cũng coi như là có tý tiền đồ..."
Nhưng nó còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Bạch La La nói nốt phần còn lại: "Nhưng bây giờ tôi mới biết bạn nhỏ kia là một bạn nam."
Hệ thống: "..."
Bạch La La lấy tay che mặt, trong giọng nói ngập tràn đau khổ, cậu nói: "Không chừng thứ dưới váy mà móc ra có khi còn lớn hơn của tôi."
Hệ thống: "..."
Hệ thống im lặng thật lâu mới nghẹn ra được một câu: "Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa."
Bạch La La chìm vào giấc ngủ trong lời ru hỗn loạn của hệ thống, mà hệ thống lại cảm thấy nó sao mà giống một bà mẹ hiền từ, mỗi ngày đều lo lắng đứa con nhỏ đáng yêu của mình bị bắt nạt.
Có thể là bởi vì chưa bao giờ làm chuyện xấu, nội tâm có chút bất an, cho nên Bạch La La lại vô cùng bất hạnh mà bị cảm nặng thêm, giọng nói khàn đặc như thể cậu đã hò hét cả một đêm vậy.
Bạch La La nằm ở trên giường hấp hối nói chính mình không xong rồi.
Hệ thống nói: "Không đi làm sẽ bị trừ lương đó."
Bạch La La nói: "Trừ đi."
Hệ thống nói: "Bị trừ lương rồi thì cậu lấy cái gì mà nuôi Bạch Niên Cẩm hả."
Trong tầm mắt đen thui của Bạch La La chợt hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người ta yêu thích của Bạch Niên Cẩm, cậu nói: "Niên Cẩm, ba yêu con."
Hệ thống: "..." Nó phát hiện hình như chỉ có cái tình thương của cha mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu của Bạch La La, cũng không biết thằng nhóc này sao lại thích làm ba người ta thế."
Kết quả là Bạch La La vẫn đến muộn, có điều khi cậu đến văn phòng tất cả giáo viên khác đều tỏ vẻ kính nể đối với cậu, bởi vì bộ dạng của Bạch La La trông như thể có thể té xỉu bất cứ lúc nào vậy. Đến chủ nhiệm khối cũng không nhìn được nữa nói với thầy Lý, sức khỏe chính là tiền vốn làm cách mạng, cậu không cần cố gắng quá đâu.
Bạch La La cười cười nói bản thân mình không sao đâu, vẫn còn có thể tiếp tục lên lớp giảng bài.
Chủ nhiệm khối vỗ vỗ bờ vai cậu, thở dài nói: "Hiện tại những người trẻ tuổi như cậu thứ thiếu nhất chính là cái loại tinh thần chiến đấu này, những cố gắng này của cậu tôi đều nhìn thấy rồi!"
Bạch La La suýt chút nữa đã thốt ra cậu có thể không trừ lương không, nhưng cậu tốt xấu gì cũng phải duy trì thận trọng của giáo viên, cười cười với chủ nhiệm khối.
Chủ nhiệm khối chỉ đành gật gật đầu với cậu rồi rời đi.
Cũng may hôm nay Bạch La La không có nhiều tiết dạy, buổi sáng có một tiết, cậu thật sự không có lòng dạ nào dạy học, chỉ có thể để cho hệ thống tiếp quản cơ thể cậu, kết quả sau khi hết tiết, vậy mà còn có học sinh bày tỏ thầy giáo bị bệnh mà chất lượng dạy học còn nâng cao hơn nữa, thầy quả thực là rất chuyện nghiệp.
Bạch La La nghe xong lời khích lệ của người kia, thực sự là không tài nào cười nổi.
Nhưng làm cho Bạch La La có chút vui mừng chính là, trạng thái hôm nay của Bạch Niên Cẩm hình như không tồi, ít nhất không có cúi gằm mặt mà nghe giảng nữa, Bạch La La còn thấy y hiếm thấy mà nói mấy câu với mấy bạn học khác.
Sau khi dạy xong, Bạch La La không ở lại trong phòng học lâu, cậu chạy nhanh về văn phòng uống thuốc nằm trên bàn mơ mơ màng màng buồn ngủ, cậu vốn định chỉ ngủ mười phút thôi, nào biết đâu vừa ngủ vậy mà ngủ thẳng đến buổi chiều, rồi bị bụng réo ầm ầm mà tỉnh lại.
Các giáo viên trong văn phòng đều đã đi hết, nhưng trên người Bạch La La có khoác một cái áo khoác ngoài, có lẽ là có vị giáo viên nào đó sợ cậu bị lạnh nên khoác thêm lên cho cậu.
Trên mặt Bạch La La còn lại mấy dấu in hồng hồng, bên khóe miệng còn vương chút nước miếng, biểu cảm giống như một đứa nhi đồng thiểu năng có chỉ số thông minh là 25 vậy.
Hệ thống nói: "Tỉnh rồi?"
Bạch La La lấy tay lau lau khóe miệng, hàm hồ nói: "Tỉnh rồi, về nhà thôi."
Hệ thống nói: "Còn hai vệt nước miếng ở đọng dưới cằm kìa."
Bạch La La lau lau hai cái mới lai sạch, cậu nói: "Sao lúc tan tầm bọn họ không gọi tôi nhỉ."
Hệ thống sâu xa nói: " Đừng nói là bọn họ, ngay cả tôi cũng không dám đánh thức cậu, nếu không phải trên người cậu còn có nhiệt độ và hơi thở, tôi còn nghĩ cậu đã đột ngột qua đời luôn rồi."
Bạch La La nói: "Ồ, là vậy à, tôi hiểu lầm bọn họ rồi..." Cậu vừa nói, vừa chuẩn bị lấy xe đạp của chính mình, nhưng khi cậu dắt xe đi qua khu dạy học lại đột nhiên nghe thấy một trận tiếng cãi vã.