Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 23: Thế Giới 2 - Tình yêu của ông chú chân dài (3)

Tiếng cãi nhau hầu như đều là giọng non nớt, tuy Bạch La La nghe không rõ lắm, nhưng cũng có thể nghe ra được là giọng của mấy thiếu niên.

"Mày nói đi, là mày trộm tiền của tao phải không?" Có đứa lớn tiếng nói, "Bình thường đều mặc mấy thứ dơ bẩn như vậy, nếu không phải mày trộm tiền của tao thì làm sao có tiền mua quần áo hả?"

Bạch La La ngửi ra được cảm giác chẳng lành từ trong những lời nói này.

Quả nhiên, sau đó lại có người nói ra một cái tên mà Bạch La La không muốn nghe thấy nhất: "Bạch Niên Cẩm, mày nói đi, sao giờ lại như câm điếc rồi."

Bạch La La trực tiếp xắn tay áo lên, lớn tiếng nói với hệ thống: "Con mẹ nó, tôi sống ở cái thế giới này có một tuần mà nổi giận còn nhiều hơn lúc ở thế giới hiện thực nữa!"

Hệ thống nói: ‘’Cậu bình tĩnh một chút đi."

Bạch La La không để ý đến hệ thống, cậu nhanh chân đi thẳng đến chỗ góc rẽ cầu thang kia.

Hệ thống nói: "Tụi nó chỉ là con nít thôi..."

Bạch La La nghĩ, là con nít thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác à?

Sau đó hệ thống nói ra toàn bộ lời còn lại: "Nhất thiết đừng có tha cho tụi nó."

Bạch La La: "..."

Hệ thống nói: "Đánh nhẹ nhàng một trận là được rồi, đừng có đánh cho tàn phế, không tiện ăn nói đâu."

Bạch La La bắt đầu tự hỏi cái hệ thống này có phải là đã xảy ra vấn đề gì rồi không, nhưng cậu vẫn còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì đã tới góc cầu thang.

Chỉ thấy có mấy học sinh đang đứng ở ngay góc cầu thang, vậy mà đều là học sinh trong lớp của Bạch La La, trong đó có một người đang nói chuyện, một người đang nói chuyện trong đó lại là lớp phó trong lớp của Bạch La La.

Bạch La La thấy thế lại càng giận hơn, cậu đi nhanh vài bước đến, nói: "Các em đang làm gì đó?"

Đều là chi mấy học sinh lớp mười, gan còn chưa lớn lắm, khi nhìn thấy giáo viên đều cuống lên, nơm nớp lo sợ gọi một tiếng thầy Lý rồi không dám nói cái gì nữa.

Bạch Niên Cẩm bị mấy người bao vây ở giữa, mím môi đến trắng bệch, nhìn thấy Bạch La La đến đây thì cũng không có mở miệng. Ngược lại là mấy học sinh đang bao vây y ấm ức nói.

"Thầy Lý, em bị mất một ngàn tệ ạ." Người nói chuyện chính là Hàn Thụy Đạt ủy viên tuyên truyền trong lớp của Bạch La La, bộ dạng đẹp trai, chơi thể thao giỏi lại còn có thể vẽ tranh, cho nên rất được các bạn học thích ở trong lớp của Bạch La La, quả thực chính là người hình thành đối lập rõ ràng với Bạch Niên Cẩm.

"Em bị mất tiền?" Bạch La La nói, "Vậy thì có liên quan gì với bạn học Bạch Niên Cẩm?"

"Trước khi em đi học tiết thể dục thì tiền vẫn còn." Giọng nói của Hàn Thụy Đạt nghe đã có chút không có sức lực gì, nhưng vẫn kiên trì nói xong, "Nhưng mà hôm đó Bạch Niên Cẩm xin nghỉ tiết đó, một mình ở trong lớp."

Bạch La La nói: "Chỉ như vậy mà em đã khẳng định là bạn ấy trộm tiền của em?"

Hàn Thụy Đạt cũng biết chính mình đã có hơi lỗ mãng, nhưng Bạch Niên Cẩm là đối tượng mà cậu ta nghi ngờ nhất, hơn nữa mấy ngày nay cậu ta càng nhìn Bạch Niên Cẩm càng cảm thấy y khả nghi, cậu ta nói: "Kết quả không đến mấy ngày, Bạch Niên Cẩm liền có quần áo mới, mấy bộ đồ này đều là hàng hiệu, cậu ta làm sao mua nổi?"

Bạch La La nhìn Bạch Niên Cẩm, cũng không định hỏi y chuyện này, mà tiếp tục hỏi Hàn Thụy Đạt: "Tiền của em mất lúc nào?"

Hàn Thụy Đạt nói: "Thứ ba tuần này."

Bạch La La thầm tính toán thời gian, nói: "Một ngàn cũng không phải số tiền nhỏ, sao em không nói với thầy?"

Hàn Thụy Đạt lầm bầm nói: "Em sợ làm phiền thầy ạ."

"Chuyện này thì có gì mà phiền." Bạch La La nói: "Em nhớ rõ thời gian mình bị mất tiền là được, ở trong phòng học có camera an ninh, mà video ghi hình tuần này chắc vẫn còn, em có vội đi về nhà không? Nếu không vội thì đi xem với thầy một chút." Từ đầu đến cuối cậu đều không giúp Bạch Niên Cẩm giải thích một câu nào, nhưng cậu cũng có lòng tin, bởi vì cậu biết Bạch Niên Cẩm tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.

Hàn Thụy Đạt nghe thấy còn có camera theo dõi, gật đầu nói: "Được, em đi xem với thầy."

Bạch La La nói: "Được, Bạch Niên Cẩm, em cũng đi xem cùng đi, còn về phần mấy em, đã trễ thế này rồi còn không về nhà học bài đi, cẩn thận thầy gọi điện hỏi thăm phụ huynh các em đó."

Các học sinh khác thấy Bạch La La không có ý muốn trách cứ bọn họ, nói thầy Lý hẹn gặp lại rồi liền chạy thật nhanh, vừa chạy còn vừa quay lại cho Hàn Thụy Đạt một cái ánh mắt đồng tình.

Bạch La La nói: "Đi thôi."

Trên đường đi đến chỗ xem camera theo dõi, ba người cũng không nói gì, lúc này Hàn Thụy Đạt đã có chút hối hận, đáng ra cậu ta không nên tự mình lén đi tìm Bạch Niên Cẩm mới đúng.

Bạch La La không đáp lại, chỉ nói: "Xem camera rồi lại nói."

Tới phòng điều khiển camera, Bạch La La nói với bảo vệ làm phiền anh ta cho bọn họ xem camera một chút, rồi quay người lại hỏi Hàn Thụy Đạt hôm đó là ngày nào.

Bốn mươi phút của tiết thể dục rất nhanh đã được xem xong, mà vấn đề của Hàn Thụy Đạt cũng đã có đáp án. Trong suốt thời gian của tiết thể dục Bạch Niên Cẩm đều không có rời khỏi chỗ ngồi của chính mình, vẫn luôn nằm nhoài ở chỗ này, dáng vẻ hình như không được khỏe, trong camera theo dõi có thể thấy rõ ràng, Bạch Niên Cẩm chưa từng đến đi đến vị trí của Hàn Thụy Đạt một bước nào, càng không có giống như trộm tiền của Hàn Thùy Đạt mà cậu ta đã nghĩ.

Hàn Thụy Đạt xem xong camera, cả khuôn mặt đều đỏ lên, cậu ta ngập người nói xin lỗi với Bạch Niên Cẩm.

Bạch La La nói: "Hàn Thụy Đạt, chuyện này là em sai, em bị mất tiền nhưng dù thế nào cũng không thể tùy tiện nghi ngờ người khác được, em đã nghe câu trí tử nghi lân(*) rồi chứ?"

(*)[1]: 智子疑邻 – Nghĩ đứa trẻ thông minh, nghi ngờ hàng xóm của bạn. Ở đây dạy về việc muốn lắng nghe ý kiến

của người khác thì phải lựa chọn đúng đắn, không nên quan hệ giữa người đưa ra ý kiến

với mình và không được có thành kiến

với người khác.

Hàn Thụy Đạt nói: "Thầy ơi, em sai rồi..."

Bạch La La vỗ đầu Hàn Thụy Đạt, nói: "Vấn đề này thầy cũng không giúp được em rồi, còn phải xem Nam Cẩm có sẵn lòng tha thứ cho em hay không."

Hàn Thụy Đạt lại nói mấy câu xin lỗi, Bạch Niên Cẩm mới chậm rãi gật gật đầu, nói: "Không sao."

Bạch La La không chịu được nhất là khi nhìn thấy trẻ con bị bắt nạt, đặc biệt đau lòng cho Bạch Niên Cẩm, cậu nói: "Hay là như vầy đi, Hàn Thụy Đạt, em xem mấy ngày trực nhật trong học kỳ này của Bạch Niên Cẩm rồi làm thay em ấy, coi như là bồi thường cho Bạch Niên Cẩm, được không?"

Hàn Thụy Đạt ngoan ngoãn đáp cũng được.

Bạch La La lại nói: "Còn cần phải nhớ nói rõ lại với nhóm bạn kia của em đấy, em phải biết rằng đổ tội cho người khác là ăn cắp là một chuyện rất nghiêm trọng, nếu hôm nay thầy không gặp các em, không giúp các em tháo gỡ hiểu lầm thì em nghĩ xem Bạch Niên Cẩm sẽ buồn đến thế nào."

Hàn Thụy Đạt ngoan ngoãn đáp lại.

Mà khi Bạch La La dạy bảo Hàn Thụy Đạt, Bạch Niên Cẩm lại đang lén dùng khóe mắt liếc trộm Bạch La La. Thầy thật là đẹp, Bạch Niên Cẩm có chút ngẩn ngơ nghĩ, y chưa từng gặp được một người nào mà đẹp như vậy cả. Thật sự giống như là thiên sứ chỉ xuất hiện ở bên trong tiểu thuyết, khiến cho y cảm thấy mình mà nhìn nhiều thêm một chút là đang không tôn trọng thiên sứ vậy.

Khuôn mặt của Lý Hàn Sinh quả thực không tồi, nhưng cũng không có đẹp đến như trong mắt của Bạch Niên Cẩm, lúc này Bạch La La cũng không biết, cậu ở trong mắt Bạch Niên Cẩm, đã sắp mọc ra một đôi cánh, lại còn phát thánh quang của tiểu tiên nữ nữa.

Bạch La La nói: "Đi thôi, đã trễ thế này rồi, các em ở chỗ nào?"

Hàn Thụy Đạt và Bạch Niên Cẩm đều nói ra chỗ ở của chính mình, Bạch La La gọi taxi cho Hàn Thụy Đạt trước, khi chuẩn bị cũng gọi cho Bạch Niên Cẩm thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu nói: "Niên Cẩm, em ăn tối chưa?"

Bạch Niên Cẩm nói: "Ăn rồi ạ."

Bạch La La thở dài, biết dù thế nào Bạch Niên Cẩm cũng sẽ không nói là mình ăn rồi, cậu nói: "Ừm, thầy có hơi đói bụng, em đi ăn khuya với thầy đi."

Bạch Niên Cẩm há miệng thở dốc, cuối cùng lại chỉ nói ra một chữ vâng.

Trước cổng trường học cũng có không ít sạp hàng bán đồ ăn vặt, Bạch La La biết một tiệm bún gạo ở đây quả thực là ngon đến bùng nổ, gần như là mỗi tối sau khi giờ tự học kết thúc cậu đều ra đây ăn một bát.

Bạch La La gọi hai bát bún gạo thịt bò lớn, cười nói: "Một phần ở đây khá lớn, nếu không ăn được nữa thì cũng đừng cố."

Bạch Niên Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.

Bạch La La thấy sang vẻ ngoan ngoãn như vậy của y, trong lòng cảm thấy vui mừng nói với hệ thống: "Tôi từng muốn mình có một cô em gái... nhưng không có em gái, thì có em trai cũng tốt."

Hệ thống nói: "Thằng em trai của cậu không phải đang ở trong quần đó sao."

Bạch La La: "...."

Hệ thống nói: "Ngại quá, tôi không có ý này..."

Bạch La La càng cảm thấy cái hệ thống này rất khả nghi, đúng lúc này bún gạo được bưng lên, cậu cũng không so đo với hệ thống nữa mà húp một ngụm nước dùng, lộ ra biểu cảm hạnh phúc.

Bạch La La quay đầu lại nói với Bạch Niên Cẩm: "Đừng ngẩn người nữa, nhân lúc còn nóng thì ăn đi."

Sau đó một lớn một nhỏ bắt đầu thổi phù phù ăn bún gạo. Bún gạo của ông chủ này quả thật rất ngon, thịt bò mềm lại nhiều nước, ngon ngọt vừa cho vào miệng đã tan, gân bò dai dai chỉ cần nhai nhẹ sẽ đứt liền. Bún gạo không quá dính, sợi bún ngâm mình bên trong nước hầm xương đặc chế vô cùng ngon miệng, lá rau xanh được trải lên trên, ngấm đậm với nước dùng ngon ngọt vừa miệng.

Bạch La La ăn đến đổ đầy mồ hôi, cảm thấy cuộc sống này thực cực kỳ hạnh phúc.

Bạch Niên Cẩm quả nhiên vẫn chưa ăn tối, nói là không đói, nhưng đến ngay cả nước dùng cũng húp hết, trên mặt không có màu máu gì nổi lên một mảng đỏ ửng, trông vô cùng đáng yêu.

Tuy rằng điều kiện sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của Bạch Niên Cẩm đều không tốt, nhưng gen của ba mẹ y cũng không tồi, chỉ cần bồi dưỡng dinh dưỡng đầy đủ, dáng vẻ sau khi lớn lên tuyệt đối là một người đẹp.

Bạch La La nhìn y, trong lòng nảy sinh tràn ngập tình thương của người ba, cảm thấy bản thân nhất định phải bảo vệ Bạch Niên Cẩm thật tốt, không thể để cho bà mẹ khốn nạn kia dày vò y thêm nữa.

Sau khi ăn xong, Bạch La La cũng gọi cho y một chiếc xe, bảo tài xế đưa Bạch Niên Cẩm về, còn dặn y học tập cho tốt, nếu có chuyện gì thì nhớ đến tìm cậu, cậu nhất định sẽ giúp đỡ.

Bạch Niên Cẩm nhỏ giọng nói: "Cảm ơn thầy."

Bạch La La nói: "Ngoan, đi đi."

Bạch Niên Cẩm gật gật đầu, lên xe.

Bạch La La nhìn chiếc taxi đi xa, cũng cưỡi xe đạp của chính mình về nhà.

Sau khi về đến nhà, Bạch La La mở hệ thống sưởi rồi tắm rửa sạch sẽ, sau đó tựa vào đầu giường bắt đầu viết nhật ký, lúc viết được một nửa đã cảm thấy buồn ngủ, cậu ngáp một cái hỏi hệ thống mẹ của Bạch Niên Cẩm thế nào rồi.

Hệ thống khinh thường nói: "Còn có thể thế nào, còn không phải tiếp tục hít ma túy à."

Bạch La La nói: "À..." Cậu còn tưởng rằng sau khi mẹ của y bị cậu uy hϊếp thì sẽ có chút thay đổi chứ, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, loại ví dụ người nghiện mà quay đầu là bờ thì thật sự đã ít lại càng ít.

Vài ngày sau đó, lực chú ý của Bạch La La luôn đặt trên người Hàn Thụy Đạt, cậu sợ Hàn Thụy Đạt không phục, sẽ lại lén đi tìm Bạch Niên Cẩm. Nhưng cậu không ngờ chính là vào chiều hôm sau Hàn Thụy Đạt đã đến tìm cậu rồi nói bản thân đã tìm được tiền ở trong túi kép cặp sách. Lúc cậu ta nói ra còn có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng.

Bạch La La nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bản thân có chút trông gà hóa cuốc rồi, đều là thiếu niên nhỏ tuổi, tâm địa cũng sẽ không xấu được.

Sau đó điều khiến cho Bạch La La vô cùng vui mừng chính là, su việc này hình như Hàn Thụy Đạt và Bạch Niên Cẩm đã kết bạn với nhau, thậm chí lúc chuyển chỗ ngồi sau kỳ thi tháng, Hàn Thụy Đạt còn ngồi cùng bàn với Bạch Niên Cẩm.

Bạch La La nói: "Con trai cuối cùng cũng có bạn bè rồi, ba thật là vui quá đi mất."

Hệ thống nói: "Rắc, rắc, rắc, đúng vậy nha."

Gần nhất hạt dưa vị matcha mà hệ thống mua đã được chuyển tới, suốt ngày nó đều cắn không ngừng, đến mức Bạch La La cũng không chịu nỗi nữa mà mỗi ngày cũng phải đến siêu thị mua hạt dưa ăn, còn thuận tiện chia cho mấy giáo viên trong văn phòng không ít.

Nhưng hôm nay Bạch La La không cắn hạt dưa nữa, vì cậu có chút bị nóng trong người, nghĩ đến đây, hệ thống vĩnh viễn sẽ không bị bệnh đúng là quá tốt mà. Bạch La La nói ra ý nghĩ này với hệ thống, nhưng hệ thống lại phản bác, đó là do cậu không biết đến mấy cái hệ thống vì cắn hạt dưa mà bị ký chủ khiếu nại đó thôi...

Bạch La La: "Ồ, còn có thể khiếu nại à?"

Hệ thống: "Tình yêu ơi, cậu có gì bất mãn với tôi sao tình yêu?"

Bạch La La nói: "Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Sau đó hệ thống dùng chất giọng đau đớn vô cùng cần xin Bạch La La đừng khiếu nại nó, nói hệ thống mà bị khiếu nại sẽ thực sự rất thảm, có thế bị cách chức đó, cái chức năng khiếu nại này nhất định phải dùng cẩn thận, phải dùng cẩn thận đó.

Bạch La La nói: "Ừ, ừ tôi nhất định sẽ dùng cẩn thận."

Hệ thống nói: "Tình yêu ơi, tôi yêu cậu lắm luôn, moah"

Bạch La La: "..." Cậu học được cái giọng làm tiền này ở đâu thế.

Sau mỗi kỳ thi tháng, các giáo viên chủ nhiệm đều sẽ nói chuyện với các học sinh trong lớp về biến động thành tích, phân tích một chút điểm yếu điểm mạnh của các môn học, cho học sinh những lời khuyên hữu ích.

Thành tích lần này của Bạch Niên Cẩm vẫn duy trì ở mức bình thường, nhưng Bạch La La vẫn tìm Bạch Niên Cẩm hỏi y có gì khó khăn trong việc học hay không. Tuy rằng đại đa số thời điểm đều là Bạch La La một mình nói chuyện, nhưng Bạch La La vẫn có thể cảm nhận được thái độ của Bạch Niên Cẩm đã có biến hóa, y rốt cuộc cũng không có kháng cự sự quan tâm của Bạch La La nữa, đó là một dấu hiện tốt, đại diện cho Bạch La La có thể tiến thêm một bước chăm sóc Bạch Niên Cẩm rồi.

Khi Bạch La La xuyên tới là tháng mười một, khi cậu vừa quen thuộc cuộc sống ở đây một chút thì đã sắp tới kỳ thi cuối kỳ.

Vừa đến cuối kỳ, không khí trong trường học liền trở nên khẩn trương, các giáo viên đều nghĩ ra mọi biện pháp để nắm chắc thời gian, giao thêm càng nhiều bài tập, chỉ mong sao khi thi cuối kỳ các học sinh có thể cố gắng không chịu thua kém một chút.

Bạch La La cũng không cố ý tiếp cận Bạch Niên Cẩm, chỉ là buổi sáng theo thường lệ mang chút đồ ăn sáng đến, có khi sau giờ tự học buổi tối thì dẫn theo Bạch Niên Cẩm đi ăn khuya, sau đó khi nhìn thấy giày của y bị rách, lại lặng lẽ mua cho y thêm mấy đôi giày vải.

Hệ thống nói Bạch La La như là một ông chú chân dài, che chở Bạch Niên Cẩm trưởng thành.

Bạch La La nói đứa nhỏ đáng yêu như vậy, ai mà không muốn nhìn y tốt đẹp mà trưởng thành cơ chứ.

Hệ thống nói: "Ừ, cậu biết không, nhiệm vụ này đã có mấy người thất bại rồi đấy."

Khi nghe hệ thống nói lời này Bạch La La đang xắc thức ăn, nghe vậy hơi ngẩn người: "A? Sao lại thất bại?"

Hệ thống nói: "Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, nhưng Bạch La La, cậu đúng là một người tốt."

Bạch La La cảm thấy giọng nói của hệ thống có chút kỳ lạ, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, giơ tay lên lau một cái rồi cắt cây củ cải ở trên thớt làm đôi. Cậu chuẩn bị nấu bò hầm củ cải, ngày mai mang đến trường cho Bạch Niên Cẩm bồi bổ cơ thể.

Ngày hôm sau Bạch Niên Cẩm liền được ăn thịt bò hầm của Bạch La La, có điều là do Bạch La La bí mật len lén cho Bạch Niên Cẩm ăn, nhìn đứa trẻ này nhai một miếng thịt trong miệng ở văn phòng, quai hàm cũng phồng lên.

Bạch La La nói: "Xuỵt, thầy lặng lẽ mang đến cho em, em đừng nói với các bạn khác đấy."

"Cảm ơn thầy." Bạch Niên Cẩm nuốt thịt xuống, sau đó bị nghẹn một chút, trong hốc mắt trào ra nước mắt.

Bạch La La còn tưởng là đứa nhỏ này chịu khổ đã quen, bây giờ ăn một miếng thịt bò đã cảm động đến rơi nước mắt vui mừng, dịu dàng nói: "Ăn từ từ thôi, cũng không có ai giành với em đâu."

Hai người cùng nhau ăn cơm xong, Bạch La La lại dặn dò Bạch Niên Cẩm, nói y phải ôn tập cuối kỳ cho tốt.

Bạch Niên Cẩm nói: "Em biết rồi ạ." Thành tích thi cuối kỳ luôn có liên quan với học bổng, nếu Bạch Niên Cẩm thi không tốt, học phí học kỳ sau sẽ không có. Cấp ba đã không còn trong chín năm giáo dục bắt buộc, tuy rằng y cũng được tính là học sinh nghèo ở trong trường, nhưng chỉ được miễn giảm một phần học phí, một phần còn lại y vẫn cần phải đóng.

Trong miệng Bạch Niên Cẩm còn đọng lại hương vị thịt bò, y đi về phòng học, trong đầu luôn nghĩ đến dáng vẻ khi Lý Hàn Sinh mỉm cười nhìn y. Thầy giáo có lẽ là còn rất trẻ, dáng vẻ chỉ chừng hơn hai mươi, mang một cặp mắt kính, trông văn vẻ lịch sự điềm đạm nho nhã. Bạch Niên Cẩm không biết vì sao thầy lại đối xử tốt với mình như thế, có lẽ chỉ là vì mình là học sinh của thầy? Cũng đúng, thầy Lý đối với ai cũng dịu dàng như vậy mà, Bạch Niên Cẩm nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm.

Ngày thi cuối kỳ hôm đó, trời đổ một trận tuyết lớn.

Bạch La La cởϊ áσ khoác ngồi vào trước bàn giám thị. Thi cuối kỳ là cả khối dựa theo thứ tự thành tích cả lớp mà sắp xếp chỗ ngồi, cho nên các học sinh gần như là đều không thi trong lớp mình. Thành tích của Bạch Niên Cẩm khá tốt, hẳn là thi ở lầu trên.

Làm giám thị thật sự rất nhàm chán, Bạch La La liền tám chuyện với hệ thống, hệ thống vừa cắn hạt dưa vừa kể cho Bạch La La nghe mấy chuyện mà nó từng gặp, có cảm động có máu me, vậy mà còn có cả chuyện kinh dị.

Hệ thống nói: "Mẹ nó, cậu không biết đâu, cái thế giới kia thật sự là vô cùng kinh khủng."

Bạch La La nói: "Kinh khủng đến mức nào?"

Hệ thống nói: "Vị ký chủ kia của tôi còn bị dọa đến tiểu ra quần tận ba lần cơ."

Bạch La La: "..."

Hệ thống vừa bi thương nói: "Cuối cùng không còn gượng được nữa, chết luôn rồi."

Bạch La La ngược lại cũng không có cảm giác gì đối với phim kinh dị, cậu cũng không có thứ gì mà bản thân đặc biệt sợ, trước kia lúc còn đi học cũng từng cùng bạn cùng phòng đi xem phim, đều là bạn cùng phòng luôn ôm chặt cậu run rẩy, mà cậu thì toàn bộ quá trình đều không có thay đổi sắc mặt, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, mấy bạn cùng phòng nói nét mặt của cậu không đúng, đều cho rằng Bạch La La đã bị dọa.

Bạch La La: "Cái đó là bị hù chết hả?"

Hệ thống nói: "Cũng không phải, nhiệm vụ của thế giới kia còn chưa từng có ai thành công đâu, haizz..."

Bạch La La cảm thấy cái chức nhân viên công vụ này cũng không dễ dàng gì.

Sau đó hệ thống còn nói cho cậu nghe về lịch sử phát triển của bọn họ, Bạch La La càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, cậu hỏi hệ thống: "Các cậu không phải là do người địa cầu phát nghiên cứu ra sao?"

Hệ thống nói: "Không phải, là do bọn tôi di dân tới."

Bạch La La nói: "À..."

Hệ thống ngạo kiều nói: "Mấy người địa cầu các cậu mà muốn phát minh ra chúng tôi? Không có khả năng đó đâu."

Bạch La La nghe hiểu, hèn gì cậu thấy mấy cái hệ thống này có chút không giống con người, hiện tại nghĩ đến thì theo một góc độ nào đó mà nói bọn họ hẳn là một giống loài mới đi..."

Một người một hệ thống trong ba ngày coi thi đã đem toàn bộ quá khứ tám đến gần hết, làm cho mối quan hệ hai bên lại càng thêm sâu sắc.

Sau khi thi xong, các học sinh liền được nghỉ đông.

Kỳ nghỉ đông không dài, bài tập cũng rất nhiều, khi nhận được đống bài tập về nhà các học sinh vừa đau khổ lại sung sướиɠ. Cả lớp đều thi không tồi, các học sinh đều đã bắt đầu dọn dẹp sách vở mang về nhà, Bạch La La nhìn bọn nhóc thu dọn, thầm nghĩ mấy đứa cứ mang về rồi vứt đó không xem chứ gì..."

Bạch Niên Cẩm đã dọn dẹp xong sách vở cho vào cặp sách, cặp sách của y rất lớn, nhưng người lại nhỏ như vậy, Bạch La La nhìn cái cặp sách lớn như vậy lại có chút sợ cái cặp sẽ đè bẹp y luôn.

Vì thế Bạch La La tìm cớ, gọi Bạch Niên Cẩm đến ngồi sau xe đạp của mình.

Lúc Bạch Niên Cẩm nghe thấy Bạch La La muốn đưa y về, có chút do dự, giật giật môi, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra lời từ chối.

Vừa vặn hôm nay tuyết đã ngừng rơi, Bạch La La sợ Bạch Niên Cẩm lạnh, chi nên cố gắng đạp xe đạp thật nhanh, Bạch Niên Cẩm ngồi ở phía sau xe, thận trọng mà ôm lấy thắt lưng Bạch La La.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bạch La La qua quần áo, Bạch Niên Cẩm cảm thấy chính mình giống như là đang mơ một giấc mơ đẹp vậy, thậm chí đến thở mạnh cũng không dám, sợ sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ này mất.

Đã từng có bao nhiêu lần, Bạch Niên Cẩm luôn mong sẽ có người đến trường đón y về nhà, nhưng mà cho dù là mưa to hay là tuyết lớn, đều chưa từng có ai đưa có y một tán ô. Y chỉ có thể tự mình khiêng chiếc cặp sách thật nặng, chậm chạp đi về, về lại căn nhà lạnh như băng kia.

Bạch La La đạp xe chừng mười phút thì đã tới chỗ Bạch Niên Cẩm ở.

Gần đây trời vẫn luôn đổ tuyết, trên mỗi mái nhà ở nơi của Bạch Niên Cẩm sống đều tích ra một lớp tuyết thật dày, phòng ốc nơi này đa phần đều khá cũ nát, thậm chí Bạch La La có chút lo lắng mấy cái nhà này có thể bị tuyết đè sập luôn hay không.

"Em đến nơi rồi." Bạch Niên Cẩm xuống xe nói với Bạch La La: "Cảm ơn thầy đã đưa em về, thầy cũng về đi ạ."

Bạch La La do dự một chút, cầm lấy cặp sách của Bạch Niên Cẩm, cậu nói: "Thầy đưa em lên."

"Không cần, không cần đâu ạ." Bạch Niên Cẩm có chút khẩn trương nắm lấy góc áo.

"Không có việc gì đâu." Bạch La La vỗ vỗ đầu Bạch Niên Cẩm cười nói, "Sách nặng lắm, đi thôi."

Bạch Niên Cẩm cắn một, chậm chạp đi về phía trước, y rất hi vọng con đường này có thể đi mãi chẳng đến cuối, bởi vì y không muốn thầy thấy nhà của y.

Nhưng dù Bạch Niên Cẩm có đi chậm thế nào đi nữa, năm phút sau, y vẫn đi tới trước cửa nhà mình, khi y chú ý thấy đèn trong phòng còn sáng, sắc mặt Bạch Niên Cẩm cũng tái đi vài phần.

Đứa nhỏ này đây là làm sao vậy? Bạch La La đang nghĩ sao sắc mặt của Bạch Niên Cẩm lại kém như vậy, thì liền nghe thấy một ít âm thanh vun vặt từ rất xa, cậu là một người trưởng thành, đương nhiên là quen thuộc với loại âm thanh này. Trong nháy mắt, Bạch La La đúng là lại có ý nghĩ muốn đi đánh mẹ của Bạch Niên Cẩm một trận nữa, cậu biết nhà của Bạch Niên Cẩm chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, hiển nhiên, mẹ của y cũng không có đóng cửa phòng ngủ mà làm việc riêng tư này, cứ vậy mà quang minh chính đại làm ở trong phòng khách, thậm chí rất có thể là làm trò trước mặt Bạch Niên Cẩm.

"Niên Cẩm." Bạch La La thật sự là không thể chịu được việc Bạch Niên Cẩm cứ như vậy mà đi vào trong, cậu nhẹ nhàng nói, "Hôm nay đến ở nhà thầy đi được không? Thầy nấu đồ ăn ngon cho em."

Bạch Niên Cẩm chỉ nhìn Bạch La La một chút, không nói chuyện.

Bạch La La cúi người, nắm lấy bàn tay lạnh của y, dịu dàng nói: "Được không?"

Bạch Niên Cẩm cuối đầu nhìn đôi giày đã bị tuyết làm ướt trên chân mình, động tác nhỏ đến không thể nhận ra gật đầu.

Trong lòng Bạch La La rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu nói với hệ thống: "Xem ra cậu lại phải chuẩn bị bao tải cho tôi rồi."

Hệ thống lạnh lùng nói: "Chuẩn bị bao tải làm gì, trực tiếp báo cảnh sát để cho chị ta vào trong Cục cảnh sát mà ngồi đi."

Bạch La La cảm thấy hệ thống nói rất có lý, đánh người là không đúng, là người nối nghiệp của chủ nghĩa khoa học xã hội, cậu nhất định phải học cách dùng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ đóa hoa của tổ quốc mới được.