Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 21: Thế Giới 2 - Tình yêu của ông chú chân dài (1)

Sau khi gặp Tần Mẫn, mẹ Bạch La La hỏi cậu thấy thế nào, Bạch La La qua loa nói cũng được ạ.

Mẹ Bạch La La nghe vậy liền thâm thúy nói: "Nếu cảm thấy người ta không tệ thì nên nắm chắt mà theo đuổi người ta cho tốt đi, bỏ lỡ rồi thì không có nữa đâu."

Lần đầu tiên Bạch La La phát hiện ra mẹ cậu vậy mà còn có một mặt cảm tính như vậy, còn chưa cảm động được hai giây, lại chợt nghe mẹ mình nói tiếp: "Con nhìn xem Trần Văn Văn ở dưới lầu học chung tiểu học với con kia kìa, đứa nhỏ của người ta đều đã có thể đi mua nước tương được rồi đấy."

Bạch La La: "..." Cái kiểu giục cưới này thật là khó lòng phòng bị mà.

Nhưng mà khiến cho Bạch La La có chút vui mừng chính là, tiền thưởng từ thế giới nhiệm vụ thứ hai của cậu rất nhanh đã kết toán xong, tuy rằng nhiệm vụ này chỉ được đánh giá là B, nhưng số tiền trợ cấp thì lại được nhiều hơn với thế giới một chút.

Phản ứng đầu tiên của Bạch La La khi nhìn thấy mức tiền thưởng của mình là phát sai rồi, còn cố ý gọi điện thoại cho phòng tài vụ hỏi.

"Đúng rồi." Chị gái thu chi của phòng tài vụ kiểm tra hồ sơ ghi chép lương thưởng của Bạch La La xong, nói: "Đúng là nhiều như vậy."

Bạch La La nói: "Vậy sao...?"

Chị gái thu chi nói: "Anh còn chưa làm được mấy nhiệm vụ có phải không? Loại tiền trợ cấp này đều là do hệ thống tự động tính toán, được bao nhiêu thì đúng là bao nhiêu, cơ bản sẽ không phát sai đâu."

Bạch La La nói: "Vậy à, được rồi, đã làm phiền rồi."

Em gái thu ngân nói: "Khách sáo rồi, sau này có vấn đề gì thì cứ gọi điện hỏi, đừng sợ phiền."

Bạch La La nói được.

Sau khi lãnh lương, Bạch La La chuyển tiền lương của mình vào một sổ tiết kiệm khác, sổ tiết kiệm này là cậu mở sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi tháng dù ít dù nhiều cậu đều chuyển vào đây một số tiền, theo như lời của mẹ cậu nói thì đó chính là tiền vốn lấy vợ của Bạch La La.

Bạch La La chuyển tiền xong thì cầm sổ tiết kiệm đặt vào trong ngăn kéo rồi nghiêm túc khóa lại, trong lòng đắc ý nghĩ chờ tiết kiệm được nhiều một chút, có đủ tiền là có thể mua nhà ở, chờ có nhà rồi, cậu lại thật sự nghiêm túc cưới một người vợ, cuộc sống như vậy thật đúng là mỹ mãn mà.

Làm nhiệm vụ là phải nhịn ăn hai ngày, Bạch La La sau khi tới đơn vị thì liền đi vào phòng nghỉ mà cậu được phân cho.

Tắm rửa, mặc xong quần áo đặc biệt, Bạch La La sau khi đăng nhập vào tài khoản của mình thì đi thẳng đến chỗ Bộ Truyền Tống.

"La La, hôm nay đi làm sao?" Cả Cục An Toàn Xã Hội cũng không có nhiều người lắm, cho nên tuy là bộ phận khác nhau, nhưng gần như mọi người đều quen biết nhau, Bạch La La vừa đi vào đã có người chào hỏi với Bạch La La.

Bạch La La nói: "Đúng vậy."

Người nọ cười nói: "Vất vả rồi."

Bạch La La cười nói: "Đâu có, đâu có, khách sáo quá rồi."

Cậu vừa nói chuyện nói chuyện với đồng nghiệp xong, vừa đi vào đến Bộ Truyền Tống, buồng ngủ đông ở nơi đó đã được chuẩn bị xong.

Đây đã là lần thứ ba Bạch La La tiến vào thế giới nhiệm vụ, cho nên động tác cũng thuần thục hơn nhiều, cậu nằm vào trong buồng ngủ đông, đội thiết bị lên, sau đó rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Tiếng nói máy móc của hệ thống vang lên bên tai khiến Bạch La La tỉnh lại, Bạch La La mở to mắt nhìn thấy một căn phòng ngủ hết sức bình thường.

Thật sự là vô cùng bình thường, trang trí bình thường, đồ dùng trong nhà cũng bình thường, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt cả, quả thật giống như Bạch La La vẫn chưa cho xuyên qua vậy. Âm thanh lạnh băng của hệ thống lại vang lên: "Có nhận tư liệu liên quan thế giới gốc hay không?"

Bạch La La nói: "Nhận."

Cậu vừa nói xong, trong đầu liền chạy qua vô số hình ảnh. Đợi cậu xem xong hết tất cả các nội dung tư liệu, trong lòng liền nháy mắt lại dấy lên một loại tức giận không cách nào nói lên lời. Trên thực tế, mỗi lần cậu đến một thế giới nhiệm vụ mới thì đều sẽ cảm thấy tức giận, bởi vì những cơ thể mà mỗi lần cậu xuyên vào, đều thật sự rất cặn bả.

Bạch La La ở thế giới này tên là Lý Hàn Sinh, là một giáo viên.

Theo lý mà nói, là một giáo viên thì việc nên làm vốn phải là dạy dỗ học sinh nên người, như cái tên Lý Hàn Sinh này lại không đáng làm gương sáng cho người khác. Hiện tại Lý Hàn Sinh đang làm giáo viên chủ nhiệm của lớp mười, mà nhân vật chính của thế giới này, lại ở ngay trong lớp của gã.

Nhân vật chính của thế giới này tên là Bạch Niên Cẩm, tên rất hay, nhưng đáng tiếc số mệnh lại không tốt.

Y là một đứa con riêng, mẹ của y lúc trẻ rất xinh đẹp, nghĩ có thể mẹ quý vì con mà bước chân vào hào môn. Nhưng sự thật đâu như tiểu thuyết, cửa hào môn nào có thể dễ bước chân vào như vậy, sau khi tên nhà giàu bao nuôi mẹ của y biết được sự tồn tại của Bạch Niên Cẩm thì cũng chẳng hề dao động, thậm chí còn uy hϊếp mẹ của y nếu còn gây sự nữa sẽ lấy luôn cả mạng của bọn họ.

Trình độ văn hóa của mẹ Bạch Niên Cẩm không cao, mà lại ngại những loại công việc bình thường kia quá mệt nhọc, vì thế dứt khoát làm luôn nghề buôn hoa bán phấn, sau khi Bạch Niên Cẩm tốt nghiệp tiểu học xong, lại còn nghiện ma túy.

Hoàn cảnh gia đình như thế, hơn nữa thân hình lại nhỏ gầy, Bạch Niên Cẩm từ nhỏ đã bị những người xung quanh bắt nạt, hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn như thế làm cho tính cách của y trở nên âm u quái gỡ, cho nên những bạn học khác đều không thích y.

Cái tên Lý Hàn Sinh mà Bạch La La xuyên vào này cũng không thích Bạch Niên Cẩm, nhưng gã lại không trực tiếp thể hiện ra ngoài, trên mặt vẫn luôn là bộ dạng đối xử bình đẳng công bằng, nhưng lại ngầm cố ý làm chút chuyện chèn ép Bạch Niên Cẩm.

Bạch Niên Cẩm còn nhỏ tuổi, không nhìn ra dụng tâm hiểm ác của Lý Hàn Sinh, ngược lại cảm thấy vị thầy giáo này rất dịu dàng, cho nên đến năm lớp mười một, y lại nảy sinh tâm tư khác đối với Lý Hàn Sinh.

Mà trong một lần ma xui quỷ khiến thế nào, Lý Hàn Sinh lại biết được tâm tư này của Bạch Hàn Sinh, trong lòng đắc ý nhưng cũng đồng thời lại tràn ngập chán ghét đối với Bạch Niên Cẩm, nếu chỉ có như thế thì gã đại khái cũng chỉ là một tên cặn bả. Nhưng những chuyện mà gã làm sau đó, lại làm cho Bạch La La vô cùng phỉ nhổ đến cực điểm.

Sau khi Lý Hàn Sinh biết được tâm ý của Bạch Niên Cẩm, vậy mà lại bắt đầu nói với Bạch Niên Cẩm việc thích đàn ông là một loại suy nghĩ biếи ŧɦái, tuy gã không có nói thẳng ra, nhưng chính là ngấm ngầm thay đổi một cách vô tri vô giác loại tư tưởng này truyền lại cho Bạch Niên Cẩm, sau đó từ trên cao nhìn xuống Bạch Niên Cẩm đau khổ giãy dụa. Sau này lại xảy ra một số việc, mà nói tóm lại trong đó đều có sự tham gia của Lý Hàn Sinh, cuối cùng Bạch Niên Cẩm phải rơi vào kết cục trở thành một người tàn tật cả hai chân.

Mà Lý Hàn Sinh thì sao, sau khi Bạch Niên Cẩm bị tàn tật, gã vậy mà tìm một cô gái kết hôn, thời điểm kết hôn còn mời Bạch Niên Cẩm, nói với y nhất định phải hạnh phúcở trong hôn lễ nữa.

Bạch La La sau khi xem xong lại nổi trận lôi đình, nói: "Người này đâu chỉ là cặn bã, mà là một tên tồi đến hết thuốc chữa rồi!"

Hệ thống này hẳn là một hệ thống mới, nghe thấy Bạch La La nói vậy cũng chỉ đáp lại một câu: "Đúng vậy."

Bạch La La nói: "Xin chào, tôi là người vừa tiến vào thế giới nhiệm vụ, cậu là hệ thống số bao nhiêu?"

Hệ thống vẫn là âm thanh máy móc như cũ, nhưng Bạch La La vẫn có thể nghe ra hình như đã có chút xíu gì đó không giống trước, nó nói: "Tôi là 15739."

Trong lòng Bạch La La nhẹ nhàng thở phào, thầm nghĩ, may mà không phải cái hệ thống cùng cậu tương tàn ở thế giới trước.

Hệ thống kia nói: "Cậu tên gì?"

Bạch La La nói: "Bạch La La."

Không khí đột nhiêu trở nên im lặng, một lát sau Bạch La La nghe được một tiếng thở dài: "Haizz."

Bạch La La: "Cậu thở dài cái gì?"

Hệ thống nói: "Tôi có thở dài sao? Tôi không có."

Bạch La La: "..." Vì sao cậu lại có một loại dự cảm chẳng lành thế này.

Nhưng hệ thống cũng không có nói chuyện với Bạch La La nữa, dặn dò Bạch La La nhanh lên giường đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm.

Bạch La La cũng không nghĩ nhiều, chậm rãi lên giường nhắm mắt lại đi ngủ.

Ngày hôm sau, Bạch La La thức dậy sớm, ăn sáng xong lại đi mua mười mấy cái bánh bao thịt lớn đặt ở trong túi rồi treo trên khung xe đạp.

Chương trình học của các học sinh trung học đều rất nặng, tuy rằng bây giờ lớp Bạch La La chủ nhiệm mới chỉ lớp mười, nhưng các học sinh đều đã có mặt ở trong lớp từ lúc sáu giờ rưỡi sáng để bắt đầu tự học rồi.

Hôm nay có chút lạnh, Bạch La La thở ra đều là sương trắng, rời giường lúc này thật sự là một loại tra tấn, đặc biệt là với các em học sinh còn đang phát triển.

Bạch La La cưỡi xe đạp đến trường, sau khi đậu xong thì liền đi vào phòng học xem một chút.

Phòng học mở cửa, bên trong đang bật bóng đèn huỳnh quang sáng choang, Bạch La La nhìn mấy học sinh đang ngồi ôn tập bài vở, trong đó còn có Bạch Niên Cẩm.

Bạch Niên Cẩm biết hoàn cảnh của mình không tốt, cho nên luôn cố gắng học tập muốn thay đổi tình trạng cuộc sống của chính mình. Chỉ tiếc là ở trong mắt các bạn học khác, từ đầu đến cuối y vẫn luôn là một đứa cả người bẩn thiểu, tính cách lại âm u quái dị.

Trẻ con luôn hồn nhiên hơn so với người lớn, nhưng có đôi lúc chúng còn tàn nhẫn hơn cả những người lớn.

Bạch La La nhớ lại cốt truyện một chút, đưa tay gõ lên cửa gõ gõ.

Những đứa trẻ trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa của Bạch La La, đều ngẩn đầu lên gọi một tiếng thầy Lý.

Bạch La La hỏi: "Đã ăn sáng hết chưa?"

Có đứa nói chưa.

Bạch La La lại nói: "Thầy mua hơi nhiều đồ ăn, mấy đứa ăn giúp thầy một chút nha?"

Trong lớp có đứa học sinh tính cách hướng ngoại cười tủm tỉm nói được ạ, cảm ơn thầy Lý.

Vì thế Bạch La La cầm bánh bao còn nóng hầm hập ra, đưa cho mỗi đứa hai cái to.

Cái bánh bao này thật sự rất to, vỏ mỏng nhân nhiều, bọn nó ăn hai cái nhất định đủ no, cuối Bạch La La đưa số bánh bao còn lại cho Bạch Niên Cẩm, cười nói: "Bạch Niên Cẩm, ăn bánh bao đi."

Bạch Niên Cẩm cúi đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn thầy Lý.

Bạch La La nói: "Khách sáo với thầy làm gì."

Cậu cũng không thể hiện mình đặc biệt thiên vị Bạch Niên Hiểu cái gì, xoay người đi ra ngoài.

Khi thật sự nhìn thấy Bạch Niên Cẩm, y còn gầy yếu hơn với khi Bạch La La nhìn thấy trong hệ thống, hôm nay lạnh như thế, mà y chỉ mặc một cái áo bông mỏng ở trong, bên ngoài là một bộ đồng phục rộng quá cỡ. Tóc cũng không có cắt gọn, dài đến mức có thể che cả mắt, cả người đều lộ ra một loại hơi thở tốt tăm.

Loại nhóc con như này, gần như là thả vào trong bất cứ vòng giao thiệp bình thường nào trong trường học đều sẽ bị xa lánh. Nhưng nếu y không gặp Lý Hàn Sinh, có lẽ chỉ là đối với thời học sinh của mình mà sinh ra bóng mà tâm lý thôi. Chứ không phải giống như trong thế giới gốc, cả đời đều sống trong bóng tối.

Lúc Bạch La La đi ra đến ngoài cửa, lại liếc mắt nhìn về phòng học phía sau một cái. Cậu nhìn thấy Bạch Niên Cẩm ở trong lớp cầm một cái bánh bao nóng hầm hập, cầm chặt ở trong tay tinh tế gặm, trời đông vốn lạnh đôi tay đỏ bừng cũng được sưởi ấm. Bạch La La nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút mềm mại, nhưng cậu cũng không nhìn nhiều, xoay người rời đi.

Lúc này trong văn phòng còn chưa có nhiều người, Bạch La La đi vào trong rồi bắt đầu rót nước nóng pha trà, làm cho chính mình cũng ấm một chút.

May là Lý Hàn Sinh là giao viên ngữ văn, nếu là môn khác, chỉ sợ Bạch La La chỉ có thể dựa vào hệ thống toàn quyền bật hack rồi.

Hệ thống có chức năng hỗ trợ các kỹ năng rất đầy đủ, khi vô cùng quan trọng còn có thể điều khiển thân thể ký chủ, ví dụ ở thế giới trước Bạch La La chính là dựa vào hệ thống để luyện võ. Cho nên dù Bạch La La không thể làm thầy giáo, cũng không lo lắng có thể sẽ dạy sai học sinh hay không, dù sao hệ thống dạy học cũng nhất định còn đáng tin cậy hơn Lý Hoàn Sinh.

Bạch La La ngồi đọc sách một lát, bông tuyết bên ngoài cửa sổ lại bắt đầu bay bay, lục tục có giáo viên đi vào trong văn phòng.

Có người chào hỏi với Bạch La La, nói thầy Lý hôm nay đến sớm vậy.

Bạch La La ừ một tiếng, cười nói: "Ngủ không được, dứt khoát đến trường luôn."

Người nọ nói: "Aiz, tôi cũng không ngủ được, ngày hôm qua không phải mới có thành thích thi tháng sao, cái đám nhãi con này, thi cuối kỳ lại trả cho tôi một đống lỗi sai thế này."

Bạch La La nói: "Có lẽ là không để ý thôi, nhưng cũng nên nói chuyện nghiêm túc với chúng nó."

Người nọ gật gật đầu, cũng đi rót một ly nước ấm, ngồi xuống đối diện Bạch La La.

Văn phòng này có tổng cộng bốn giáo viên, giáo viên ngữ văn cộng thêm giáo viên vật lý, ba nam một nữ, không khí thoạt nhìn cũng không tồi, nhưng Bạch La La lại có chút cảm giác chính mình bị xa lánh khó hiểu. Chẳng qua loại cảm giác này cũng không quá rõ ràng, Bạch La La cũng không nghĩ nhiều. Buổi sáng hôm nay cậu có hai tiết dạy, sau khi dạy xong thì buổi chiều cậu rảnh.

Mấy hôm nay vừa vặn đã có thành tích thi tháng, các giáo viên bộ môn đều vội vàng bận rộn kiểm tra thiếu sót, Bạch La La làm chủ nhiệm lớp, lại càng không thể chậm trễ.

Bạch La La ngồi trước bàn làm việc trong lòng nghĩ cứ xuyên đến xuyên đi thế này cũng hay, có bao nhiêu người có cơ hội có thể trải qua cuộc sống của người khác đâu. Cậu đã từng làm Vương gia, hiện tại lại làm giáo viên, sự từng trải thật sự nhiều hơn so với những người khác.

Bạch La La đang nghĩ tới nghĩ lui thì trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh vụn vặt, cậu sửng sốt nói: "Hệ thống, cậu làm sao vậy?"

Âm thanh kia vang lên thêm một lát, hệ thống nói: "Không có làm gì đâu."

Bạch La La: "...." Chẳng lẽ cậu lại xuất hiện nghe nhầm ư.

Kết quả im lặng không được năm phút đồng hồ, tiếng vang nhỏ vụn kia lại vang lên, lần này Bạch La La nghe rõ rồi, cậu nói: "Cậu đang làm cái gì đó?"

Hệ thống nói: "Không có mà."

Bạch La La suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng biết cái âm thanh kia là cái gì, cậu cả giận nói: "Mợ nó, có phải cậu đang cắn hạt dưa ở trong đầu của tôi không đấy?"

Hệ thống: "... Không có đâu tình yêu, cậu nghe lầm rồi tình yêu ơi."

Bạch La La nói: "Cậu đang khinh tôi đọc ít sách đấy à??"

Hệ thống: "Tình yêu à, cậu thật sự nghe lầm rồi, hệ thống chúng tôi chưa bao giờ cắn hạt dưa cả đâu tình yêu ơi."

Bạch La La: "Có thể nói chuyện đàng hoàng không?"

Hệ thống nói: "Là tôi cắn hạt dưa đó, cậu cứ khiếu nại tôi đi."

Bạch La La như bị sét đánh, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng cậu vậy mà là thật có chút hoài niệm về cái hệ thống ở thế giới trước, được rồi, cậu ở thế giới thứ hai hoài niệm về hệ thống của thế giới thứ nhất, ở thế giới thứ ba hoài niệm về hệ thống ở thế giới thứ hai, cũng không biết ở những thế giới sau này cậu còn gặp được những hệ thống hỗ trợ hiếm thấy như thế nào nữa đây.

Hệ thống còn rất tủi thân nói: "Hệ thống bọn tôi cũng thật sự rất nhàm chán mà."

Bạch La La nói: "Mợ nó, một dãy số liệu còn có thể cắn hạt dưa à? Cái hạt dưa kia nó có cái dạng thế nào cậu cho tôi xem cái đi?" Sau đó trước mắt cậu chợt lóe lên, hiện ra một cái gói to màu hồng nhạt, ở trên cái gói to kia viết một chuỗi chữ cái tiếng anh, Bạch La La nhìn kỹ, phát hiện đúng là một chuỗi chương trình.

Hệ thống nói: "Đó, như vậy đó, vị ô mai đó."

Bạch La La: "..." Cậu vậy mà cũng muốn nếm thử cái loại hạt dưa vị ô mai kia một chút mới ghê.

Hệ thống nói: "Được rồi được rồi, tôi không cắn nữa, cậu đừng khiếu nại tôi nha."

Lần đầu tiên Bạch La La bắt đầu tự hỏi có phải cái dàn hệ thống này là do người giả trang thành hay không nhỉ.

Hệ thống dường như là phát hiện ra suy nghĩ của cậu, còn mở miệng làm sáng tỏ một chút, nói: "Đừng nghĩ nhiều, chúng tôi không có liên quan gì với nhân loại đâu, ngoan, lo xem sách ngữ văn của cậu đi."

Bạch La La: "..." Thiệt là đau đầu mà.

Hệ thống không cắn hạt dưa nữa, Bạch La La cũng có thể an tâm mà đọc sách, sách ngữ văn của thế giới này có chút không giống với thế giới của cậu, câu chuyện cũng viết rất thú vị, Bạch La La đọc say sưa, cảm giác như chính mình đang xem tạp chí ‘’Hội Kể Chuyện’’ vậy.

Xem một lát, cậu lại bắt đầu xem thử giáo án do chính mình soạn qua, mặc dù có hệ thống hỗ trợ, nhưng cứ thử làm những việc mà cậu chưa từng làm ít nhiều cũng rất thú vị.

Cứ như vậy thời gian trôi đi cũng đã đến buổi chiều, Bạch La La thấy tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn.

"Tuyết rơi dày như vậy sẽ lạnh lắm." Có giáo viên trong văn phòng nói, "Năm nay tuyết rơi sớm như vậy, coi bộ sẽ rất lạnh đây."

"Vậy thì bảo bọn nhỏ không cần phải mặc đồng phục nữa." Bạch La La nói, "Đừng để bị lạnh quá."

Khi cậu nói ra lời này, mấy vị giáo viên khác trong văn phòng đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, mặc dù Lý Hàn Sinh luôn là dáng vẻ khéo hiểu lòng người ở trước mặt các học sinh, nhưng mấy giáo viên này sao có thể không biết thái độ làm người của Lý Hàn Sinh. Cho nên khi nghe được Bạch La La nói lời này, đều có chút kinh ngạc, dù sao ngay năm trước khi Lý Hàn Sinh phụ trách chỉ huy trực ban, lúc ấy nhiệt độ sắp xuống tới âm độ nhưng gã vẫn yêu cầu học sinh mặc đồng phục. Dù sao đồng phục cũng có thể xem là một phần của thành tích tiền lương.

Bạch La La cũng không đáp lại sự kinh ngạc của bọn họ, nói cũng nói rồi.

Buổi chiều, khi cậu vào lớp học tuyên bố tin tức này, cả lớp đều vô cùng kích động, đều là những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, ai mà không muốn mặc những bộ quần áo sinh đẹp để thu hút ánh mắt người khác đâu chứ, bộ đồng phục quanh năm suốt tháng đều phải mặc này, có thể không phải mặc đương nhiên là chuyện tốt.

Bạch La La vốn cho rằng việc không cần mặc đồng phục này có thể để cho Bạch Niên Cẩm mặc thêm nhiều quần áo một chút, nhưng cậu không ngờ, khi cậu thông báo tin tức này, Bạch Niên Cẩm hơi cau mày, bả vai càng cúi thấp hơn.

Bạch La La hơi sửng sốt, lập tức phát hiện ra hình như mình đã xem nhẹ cái gì đó rồi, cậu nắm chặt tay phải, không nói gì nữa mà tuyên bố tan học.

Giờ tự học lớp mười buổi tối kết thúc lúc chín giờ, Bạch La La tan ca sớm, cưỡi xe đạp của cậu rời đi.

Hệ thống hỏi: "Cậu làm cái gì vậy?"

Bạch La La nói: "Đi mua chút đồ."

Hệ thống nói: "Mua cái gì?"

Bạch La La nói: "Mua quần áo."

Hệ thống nói: "Còn tưởng cậu muốn mua hạt dưa chứ."

Bạch La La: "..." Cậu rốt cuộc có thích hạt dưa đến mức nào vậy.

Cậu đạp xe một đường đi thẳng về phía trước, sau đó đi đến một tiệm quần áo gần nhất, mua hai cái áo lông và mấy cái áo len. Lúc này hệ thống mới hiểu Bạch La La muốn làm gì.

Sau khi Bạch La La mua xong, dựa theo đường đi trong trí nhớ mà đi đến nhà Bạch Niên Cẩm.

Nhà của Bạch Niên Cẩm ở một nơi tương đối hẻo lánh, khắp nơi đều là những lán nhỏ xây dựng trái phép, một người trưởng thành như Bạch La La đi trên con đường nhỏ tối om này cũng cảm thấy có chút sợ hãi, cũng không biết một thiếu niên còn chưa trưởng thành như y làm sao chống đỡ tiếp tục được.

Bạch La La vừa đi vừa khi có khi không tám chuyện với hệ thống, nói về tiền lương của bọn họ ra sao, đãi ngộ phúc lợi thế nào.

Hệ thống nói: "Trước kia chúng tôi cũng thảm lắm, nhưng mà sau đó hệ thống hiệp hội bảo hộ quyền lợi AI được thành lập, sau đó nữa pháp luật liên quan cũng được hoàn thiện, mới dần tốt hơn."

Bạch La La nói: "Ồ, còn dốc lòng như thế."

Hệ thống nói: "Cũng không hẳn, tôi là hệ thống đời mới, cho nên chỉ biết cái này qua lý thuyết lịch sử thôi..."

Bạch La La nói: "Ừm, mọi người cũng đều thật không dễ dàng."

Hệ thống nói: "Đúng vậy, cho nên tôi có thể cắn hạt dưa không?"

Bạch La La: "..." Sao cậu lại cảm thấy bao nhiêu lời nói êm tai của hệ thống đều là vì để hỏi ra câu cuối cùng kia thế này.

Hệ thống lại tám qua mấy chuyện không đâu với Bạch La La, cái gì mà lịch sử phát triển của hệ thống, rồi đến quyền lợi bảo vệ AI, rồi lại năm nay gặp được mấy ký chủ thế nào.

Bạch La La không nói, trong đầu lại nhớ đến cái hệ thống ở thế giới trước của cậu.

Hệ thống nói: "Đúng rồi, ở thế giới trước cậu gặp hệ thống nào vậy?"

Bạch La La nói: "Hình như là cái gì mà 82... Tôi không nhớ rõ."

Hệ thống nói: "Cậu cảm thấy nó thế nào?"

Bạch La La nói: "Cũng được."

Hệ thống nói: "Ha ha."

Bạch La La: "..." Đây là ảo giác của cậu ư, vì sao cậu lại nghe ra được mùi vị cay nghiệt ở trong tiếng cười kia thế này.

Bạch La La không kịp nghĩ nhiều thì đã đi đến cửa nhà Bạch Niên Cẩm.

Cậu đi vài bước rồi đặt bọc quần áo to xuống trước cửa nhà Bạch Niên Cẩm, sau đó lại liếc mắt nhìn vào trong một cái. Trong phòng vẫn một mảnh tối thui, hiển nhiên là không có ai ở nhà, Bạch La La mím môi môt cái rồi đi xuống lầu.

Bởi vì sợ Bạch Niên Cẩm không nhận quần áo, cậu còn cố ý bỏ thêm một tờ giấy nhỏ ở bên trong, nói những quần áo này là cậu không mặc được nữa, hy vọng có thể giúp đỡ Bạch Niên Cẩm, hơn nữa tỏ vẻ thật hâm mộ thành tích Bạch Niên Cẩm tốt như vậy, chính mình cũng phải cố gắng học tập thật tốt, tranh thủ bắt kịp thành tích của Bạch Niên Cẩm.

Bạch La La cũng từng trải qua thời thiếu niên, cậu sợ nhất là Bạch Niên Cẩm vì lòng tự trọng mà từ chối ý tốt của người khác.

Nhưng mà hình như là Bạch La La đã nghĩ hơi nhiều rồi, vì ngày hôm sau Bạch Niên Cẩm mặc quần áo Bạch La La tặng đi học. Bạch La La không biết size quần áo của Bạch Niên Cẩm, cho nên cứ nhìn xem mà mua, không ngờ lại mua size hơi lớn, làm cho khi Bạch Niên Cẩm mặc áo len trông y càng có vẻ nhỏ gầy, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ như cái bàn tay kia trông thật sự giống học sinh cấp hai vậy.

Hôm nay Bạch La La vẫn đưa đồ ăn sáng, mấy học sinh có quan hệ không tồi với cậu còn nói đùa rằng sau này thầy Lý đều mang đồ ăn sáng cho tụi em sao.

Bạch La La cười cười, trả lời: "Đúng vậy, nhưng mà mấy đứa cũng đừng nói với người khác đó, cứ lặng lẽ mà ăn nha."

Mấy học sinh đều vui vẻ cười rộ lên, chỉ có Bạch Niên Cẩm đang ngồi trong góc là có vẻ không hòa đồng với mọi người.

Bạch La La biết có một số việc không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được, cho nên cũng không gấp, nghĩ cứ từ từ sẽ được.

Thành tích thi tháng lần này đã có, học sinh lớp Lý Hàn Sinh đều khi không tồi, lớp bọn họ cũng coi như là là lớp chọn đứng đầu khối, vào lớp này đều mà một lòng học tập.

Thành tích của Bạch Niên Cẩm trước giờ vẫn luôn ổn định, lần này cũng như thường lệ lọp vào top 50, trong trường bọn họ, thành tích này của Bạch Niên Cẩm cũng đã đủ đậu vào trường đại học tốt nhất trong nước rồi.

Nhưng khi Bạch La La chưa đến thế giới này, Bạch Niên Cẩm ngay cả thi đại học cũng không thi, tốt nghiệp cấp ba xong là liền đi làm công.

Có đôi khi Bạch La La thật sự rất hận Lý Hàn Sinh, nếu nói thầy cô giáo dạy dỗ không quản công, thì tên khốn nạn này chính là phá hủy mầm non không biết mệt mỏi mà.

Hệ thống còn an ủi nói với Bạch La La: "Đừng hận chính mình, để tôi đến hận giùm cho."

Bạch La La: "..." Sao cái hệ thống này càng ngày càng thấy quen thế nhỉ, sự khóe hiểu lòng người của mấy hôm trước đã biến thành vỏ hạt dưa bị phun đi mất rồi sao?