Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 20: END Thế Giới 1 - Vương Gia Bá Đạo và Tiểu Ảnh Vệ

Bạch La La nằm ở trên giường, nói với hệ thống rằng cậu không qua nổi nữa rồi.

Hệ thống nói: “Bảo bối à, cậu thấy thế nào rồi?”

Bạch La La đáp: “Ta coi y là huynh đệ, hắn lại muốn đè ta.”

Hệ thống nói: “Ngươi thật sự coi y là huynh đệ à?”

Bạch La La yên lặng một hồi, khàn giọng khóc nói: “Không sai, ta không coi y là huynh đệ.”

Hệ thống: “Ân?”

Bạch La La nói: “Ta coi y là nhi tử rồi...”

Hệ thống: “...”

Sau đó, một người một hệ thống lập tức rơi vào trong im lặng vô tận.

Cuối cùng, Bạch La La nói: “Ta không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.”

Hệ thống nói: “Chống đỡ đến khi ngươi cảm thấy trợ cấp của mình có thể đạt tới năm con số.”

Trợ cấp chính là động lực cuối cùng trong cuộc đời Bạch La La, nếu không phải vì trợ cấp, cậu đã phi thăng thành tiên từ lâu rồi, nào có chờ đến phiên Mão Cửu giẫm nát bét như vậy chứ.

Lau khô nước mắt, trong lòng Bạch La La đã có quyết định. Cậu trở mình, đổi một tư thế khác để cái mông thoải mái hơn, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.

Có một số việc không thể nào kéo dài được. Bạch La La sâu sắc cảm nhận sự sợ hãi của mình đối với Mão Cửu, cậu cảm thấy nếu còn kéo dài thêm nữa, có một số việc sẽ thật sự không thể cứu vãn. Ví dụ như tính mạng của ca ca cậu, ví dụ như tính mạng của Tín Vương, lại ví dụ như mồi lửa chủ nghĩa xã hội trong lòng cậu.

Bạch La La nói: “Ta phải hành động.”

Hệ thống hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Bạch La La vươn tay ra sờ tim mình, ngữ khí trịnh trọng cực kỳ, cậu nói: “Ta muốn cứu thế giới!”

Hệ thống: “Cụ thể chút đi?”

Bạch La La bò dậy từ trên giường, phấn chấn nói: “Tự sát!”

Hệ thống: “...” Phương pháp cứu thế giới này của cậu hơi bị khác biệt đó.

Bạch La La cảm thấy đỉnh IQ cả đời này của mình đã dồn hết vào cái năm thi nhân viên công chức kia. Sau khi thi xong, cậu căn bản như một đồ bỏ đi, mẹ cậu còn oán trách cậu cả ngày ngờ nghệch. Vốn cậu tưởng rằng sau khi mình có được công việc thì không cần phải làm chuyện hao phí trí não nữa, ai mà ngờ đời người bao nhiêu mưa gió, lại làm cái nghề còn phí đầu óc hơn thế này.

Bạch La La nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có ta chết mới có thể kết thúc tất cả những thứ này, có thể khơi dậy yêu thương trong lòng Mão Cửu.”

Hệ thống không lên tiếng, trái lại nó muốn nhìn xem Bạch La La còn định dằn vặt như thế nào. Với mức độ cưng chiều của Mão Cửu bây giờ đối với Bạch La La, xem ra cho dù Bạch La La có tranh cãi vô lý như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ được tha thứ, ân, thảm nhất chẳng qua chỉ là thao một chút mà thôi.

Bạch La La nói: “Ngươi cảm thấy suy nghĩ này của ta như thế nào?”

Hệ thống trầm ngâm hồi lâu, nói ra một câu đâm thẳng vào tâm hồn của Bạch La La, nó nói: “Bảo bối à, cậu không cần nói ra ý muốn vứt bỏ nhiệm vụ thất bại một cách thâm trầm như vậy đâu.”

Bạch La La: “...”

Hệ thống nói: “Đi đi, dù sao thì cũng không phải tôi phát tiền lương cho cậu.”

Bạch La La: “... Ai.” Cũng không biết tự sát chết trở về thì trợ cấp sẽ bị trừ bao nhiêu đây.

Mặc dù biết sẽ bị trừ tiền, nhưng Bạch La La vẫn kiên định với niềm tin của mình. Cậu suy nghĩ một chút, lại lấy thân thể mình khó chịu làm lý do để mời thần y tới.

Lúc thần y tới, Mão Cửu đang thượng triều, cho nên cũng không canh giữ bên người Bạch La La.

Bạch La La vừa để cho thần y bắt mạch, vừa uyển chuyển hỏi điều kiện đổi tim.

Thần y kia cho rằng cậu đang lo lắng cho ca ca mình, cho nên cũng không quá để ý, nói điều kiện quan trọng nhất chính là hai người phải có quan hệ huyết thống, người bị thay phải có thân thể khỏe mạnh, nếu không thì khi thay tim sẽ có xác suất thất bại rất lớn.

Bạch La La chớp mắt nhìn thần y, nói: “Vậy... Vậy nếu người bị thay chết...”

Thần y ngước mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Trong vòng một canh giờ vẫn có thể.”

Suýt chút nữa Bạch La La đã vỗ đùi cười to.

Thần y nói: “Tất nhiên, nếu như có thể thì người sống vẫn tốt hơn.”

Bạch La La nghe vào trong tai, nhớ vào trong đầu.

Thần y thấy dáng vẻ kia của cậu, nói: “Sao thế, Hoàng thượng muốn gϊếŧ Tín Vương sao?”

Bạch La La nói: “A... Không có.”

Thần y rũ mắt, giọng bình thản: “Tín Vương và ta chẳng qua chỉ là quen biết sơ giao, chỉ vì gã đã cứu ta một mạng nên ta mới đồng ý chuyện này của gã. Nhưng mà gã si luyến Tiên hoàng, có lẽ cũng nguyện ý giao trái tim của mình ra.”

Bạch La La phát hiện hình như thần y này không hề đề phòng với mình một chút nào, nhưng trái lại ở trước mặt Mão Cửu lại tỏ ra cực kỳ cẩn thận.

Bạch La La nói: “Tại sao ngươi lại nói cho ta?”

Thần y nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ nếu như muốn lấy tính mạng của Tín Vương, tốt nhất là do ta động thủ, như vậy thì trái tim mới giữ được độ tươi mới nhất.”

Bạch La La: “...”

Thần y thấy Bạch La La không nói, lấy giấy và bút ra chuẩn bị kê mấy đơn thuốc cho Bạch La La.

Bạch La La nói: “Ngươi cho ta thuốc làm gì?”

Thần y liếc nhìn Bạch La La, sâu kín nói: “Thận của vương gia cực kỳ hư, vẫn nên bồi bổ thì hơn.”

Mặt của Bạch La La thoắt cái đỏ bừng, sao mà cậu có thể không hiểu lời nói này của thần y là có ý gì chứ, đơn giản chính là nói cậu túng dục quá độ...

Sau khi kê đơn thuốc xong, thần y chuẩn bị đứng dậy rời đi. Bạch La La suy nghĩ một chút, lại gọi hắn ta kê thêm đơn thuốc ngủ ngon cho mình, nói buổi tối có lúc mình không ngừng mơ thấy ác mộng, sợ tới mức vã mồ hôi lạnh, ngủ cực kỳ không yên ổn.

Thần y cũng không nói nhiều, móc một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, dặn dò Bạch La La, nói: “Thuốc này không thể uống nhiều, nếu uống nhiều sẽ ngủ sâu một ngày.”

Bạch La La nói: “À, đa tạ.”

Thần y đứng dậy hành lễ với Bạch La La rồi đi ra bên ngoài.

Bạch La La mở bình nhỏ ra, phát hiện bên trong đựng một thứ bột màu nâu, đưa lên mũi ngửi thử một cái, lại không ngửi ra được mùi thuốc gì.

Bạch La La càng cảm thấy thần y kia sâu không lường được, cứ như biết trước trong đầu cậu đang suy nghĩ điều gì vậy.

Mão Cửu bãi triều trở về, biết Bạch La La mời thần y, mở miệng hỏi thăm mấy câu, đều bị Bạch La La lừa hết.

Giọng của Mão Cửu ôn tồn hỏi eo Bạch La La có còn đau hay không, buổi tối có muốn ăn món ăn dinh dưỡng gì hay không.

Bạch La La nhìn y cảnh giác, nói: “Thần y nói ta phải điều dưỡng thân thể, không thể túng dục quá độ.”

Mão Cửu bật cười, nói: “Ngươi sợ cái gì chứ, có phải ngày nào ta cũng làm ngươi đâu.”

Trong đầu Bạch La La nghĩ, giữa hai chúng ta đã không còn niềm tin nữa rồi, ngươi nói gì ta cũng không tin...

Lúc cơm nước xong, Bạch La La cho thêm chút thuốc vào trong canh của mình, Mão Cửu hỏi thuốc kia là cái gì, Bạch La La nói là thuốc giúp ngủ ngon. Bởi vì hành động của cậu quá mức tự nhiên, cho nên Mão Cửu cũng không để thuốc này vào trong lòng, dù sao thì hình như đúng thật là chất lượng giấc ngủ buổi tối của Bạch La La hơi kém.

Cứ như thế trôi qua mấy ngày, Bạch La La đã hiểu được đại khái liều lượng của thuốc này. Y học của thế giới này đúng thật là phát triển tươi sáng chói lọi, cuộc phẫu thuật lớn như thay tim này cũng có thể tiến hành, càng không cần phải nói đến kê đơn thuốc ngủ ngon.

Bạch La La vốn còn định tiếp tục chuẩn bị tâm lý, lề mề thêm mấy ngày nữa rồi mới thực hiện kế hoạch của mình, ai mà ngờ Mão Cửu đột nhiên nhắc tới chuyện phải gϊếŧ Tín Vương.

“Tại sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?” Động tác uống canh của Bạch La La dừng lại, sửng sốt hỏi.

Mão Cửu nhàn nhạt nói: “Hoàng huynh của ngươi đã ngủ trong quan tài băng lâu ngày, ta đã hỏi thần y, hắn ta nói rằng nếu như còn kéo dài thêm nữa chỉ sợ sẽ bất lợi cho việc thay tim.”

Bạch La La liếc mắt: “Tín Vương nói gã nguyện ý ư?”

Mão Cửu nói: “Ban đầu gã phát động binh biến đã là người mang tội, huống hồ ta cũng đã hỏi qua gã về chuyện này, gã nói mình nguyện ý.”

Bạch La La cầm chặt bát canh trong tay một chút, nói được thôi.

Mão Cửu không ngờ Bạch La La lại đồng ý dứt khoát như thế, trái lại cảm thấy hơi kỳ quái. Y nói: “Chủ tử không muốn nói gì à?”

Bạch La La nói: “Ta nói hữu dụng à?”

Mão Cửu nói: “Tất nhiên là hữu dụng.”

Môi Bạch La La giật giật, sau đó lập tức nghĩ tới câu “Chủ tử, ta lừa ngươi” kia thì vẫn không nói ra khỏi miệng. Giữa cậu và Mão Cửu đã không còn lòng tin, chỉ còn dư lại mối quan hệ thể xác đơn thuần mà thôi.

Bạch La La: Nhưng mà ta không hy vọng mối quan hệ thể xác này còn kéo dài đâu.

Bởi vì Mão Cửu đột nhiên nói muốn gϊếŧ chết Tín Vương, cho nên Bạch La La bị buộc phải đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Một ngày nào đó, nửa đêm canh ba, tầng mây thật dày che lấp bầu trời sao, trên bầu trời có tiếng sấm nổ ầm ầm.

Mão Cửu nằm bên cạnh Bạch La La, hơi thở đều đều dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Bạch La La từ từ bò dậy từ trên giường, lợi dụng đầu mình để phản chiếu... À không, lợi dụng ánh sáng yếu ớt chiếu ra từ cây nến, đi tới trước bàn đọc sách.

Cậu ngồi xuống với vẻ mặt chăm chú, cầm bút lông và nghiên mực để ở một bên lên.

Mài mực, đề bút, Bạch La La viết lên bốn chữ: Triển tín khai nhan (Hãy cười khi đọc thư).

Hệ thống đã biết Bạch La La muốn làm gì, nói: “Bốn chữ này cậu viết có phải không thích hợp lắm hay không?”

Bạch La La vô tội nói: “Nhưng mà lúc đi thi ngoài bìa thi cũng viết như vầy mà.”

Hệ thống: “... Được rồi, cậu vui là được.”

Bút của Bạch La La dừng lại một chút, suy nghĩ thì cảm thấy hình như hệ thống nói cũng hơi có lý, vì thế vò tờ giấy lại, sửa lại hai chữ: Triển tín biệt khốc (đọc thư đừng khóc)

Hệ thống: “...” Con mẹ nó còn không bằng triển tín khai nhan nữa.

Nếu Bạch La La có thể viết ra bốn chữ triển tín biệt khốc này, nói rõ ràng chuyện cậu phải làm là rất quá đáng.

Bạch La La lại chấm thêm mực, tiếp tục viết: Mão Cửu, ngươi có mạnh khỏe không? Khi ngươi thấy phong thư này, có lẽ là ta đã chết rồi, cho nên đây cũng là di thư của ta.

Cậu viết xong những lời này có hơi do dự, lại hỏi hệ thống: “Di thư có tính là một loại thư không vậy?”

Hệ thống: “... Cậu cứ ngoan ngoãn viết đi, quan tâm nó có phải hay không làm gì, dù sao thì cậu cũng phải chết mà…”

Bạch La La suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy có đạo lý, vì thế thoải mái tiếp tục viết.

Ở trong thư, Bạch La La lòng đầy căm phẫn nổi giận với những việc Mão Cửu đã làm, nói y như vậy sẽ bị quan phủ bắt lại, hơn nữa còn bày tỏ Mão Cửu ngươi đúng là không biết yêu, thích một người chính là phải đối xử tốt với người đó, sao có thể một lời không hợp lập tức cởϊ qυầи chứ.

Lại mắng thêm mấy câu nữa, sau khi Bạch La La mắng đã ghiền thì mới đổi giọng, nói dù vậy, bản thân cũng không trách y, chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó trôi qua đi. Nhưng mà mình một lòng hướng Phật, cho nên muốn hiến dâng thân thể và tinh thần cho Phật Tổ...

Hệ thống nhìn nội dung mà Bạch La La viết, trong đầu nghĩ con mẹ nó chứ một lòng hướng Phật, nó cũng rất muốn thấy vẻ mặt của Mão Cửu khi nhìn thấy lá thư này của Bạch La La.

Bạch La La viết viết, bản thân cũng thấy hơi xúc động, nói thật ra thì không phải cậu không có cảm tình gì đối với Mão Cửu, chẳng qua là cậu coi Mão Cửu như nhi tử mà nuôi, không hề có tình cảm nam nam gì cả. Chuyện Mão Cửu làm với cậu mặc dù quá đáng, nhưng cậu cũng có thể tha thứ, có điều thân thể đã bị ô uế này đã không thể nào trở về được nữa.

Hệ thống: “...” Hơi đau lòng Mão Cửu phải trải qua như thế nào đây.

Bạch La La viết đến chỗ xúc động, giơ tay lên lau một giọt nước mắt trên khóe mắt mình, tiếp tục viết, nói thân thể mình không sạch sẽ, nhưng vẫn phải giữ vững sự thuần khiết cao độ trong linh hồn, cho nên lựa chọn rời khỏi thế giới này, hy vọng Mão Cửu đừng quá đau lòng, hãy làm Hoàng thượng cho thật tốt, đi lên con đường xã hội chủ nghĩa chính xác.

Hệ thống cảm thấy chỗ này cực kỳ cay mắt, cảm thấy có lẽ bởi vì Bạch La La nghĩ dù sao cũng phải đi, vậy thì dứt khoát vứt bỏ trị liệu, điên cuồng buông thả bản thân mình trong thư.

Cuối cùng, Bạch La La cũng viết đến điểm chính, nói hoàng huynh của cậu và Tín Vương chính là một đôi uyên ương mệnh khổ, sau khi cậu chết liền đem trái tim của cậu cho hoàng huynh, hơn nữa hãy nói với hoàng huynh là tim của Tín Vương; nếu như hoàng huynh nguyện ý về bên Tín Vương thì hãy để hai người bọn họ cùng nhau song túc song phi đi. Với lại còn lặp đi lặp lại câu dặn dò, bảo Mão Cửu không được giận cá chém thớt với người khác, những người khác đều vô tội, chẳng qua là cậu đã nhìn thấu cái thế gian bẩn thỉu này nên mới lựa chọn tọa hóa mà thôi.

Viết xong hết cả, Bạch La La hỏi hệ thống cảm thấy thế nào.

Hệ thống nói: “Ta sợ sau khi y thấy bức thư này sẽ tức giận thao cậu chết đi sống lại luôn đấy.”

Bạch La La: “...” Cậu nuốt một ngụm nước miếng, nâng tay lên viết thêm một đoạn văn vào phía sau, nói hy vọng sau khi cậu chết Mão Cửu sẽ đối xử tử tế với thân thể của cậu, hỏa thiêu cho xong chuyện, cát bụi lại trở về với cát bụi, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện không thể nào tha thứ được.

Bạch La La nói: “Bây giờ thế nào?”

Hệ thống nói: “Ai.”

Bạch La La: “...” Ai… khiến cậu hoảng quá.

Nhưng mà tên đã rời cung thì không quay đầu lại được, dù sao thì cậu cũng phải đi, Mão Cửu thật sự muốn làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, Bạch La La cũng chẳng có cách nào ngăn cản được.

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Bạch La La lại viết thêm mấy câu, dặn dò Mão Cửu sống khỏe mạnh, nửa đời còn lại trôi qua tốt đẹp.

Viết thư xong, lại chờ hơ khô mực, Bạch La La mò tới bên cạnh Mão Cửu, tìm được chủy thủ cậu để ở bên người.

Bạch La La nói: “Hệ thống, làm phiền một chút.”

Hệ thống nói: “Đâm đi.” Nó che lại cảm giác đau của Bạch La La.

Bạch La La nhìn gương mặt khi ngủ say của Mão Cữu, tất cả trong lòng đều là sự bình tĩnh. Cậu nghĩ, lần này có lẽ không có trợ cấp gì rồi, nhưng mà cuộc sống vẫn phải trải qua... Cậu vẫn phải tiếp tục cố gắng, trả góp nhà, cưới vợ, mà cậu và Mão Cửu cũng không có cơ hội gặp lại nữa.

Bạch La La suy nghĩ một chút, tiến tới lấy tay đè lên đôi mày đang nhíu lại thật chặt của Mão Cữu, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.”

Cậu nói xong những lời này thì lập tức cầm chủy thủ xẹt qua cổ mình, trước mắt lập tức đen lại trong chớp mắt.

Sau khoảng mấy phút đen lại, trước mắt Bạch La La lại sáng lên một lần nữa, hơn nữa còn xuất hiện một bảng kết toán rất lớn, phía trên viết tổng hợp chấm điểm nhiệm vụ lần này của Bạch La La, cậu cho rằng chấm điểm của cái thế giới này sẽ là E, F gì đó, không ngờ lại được tận B.

Hệ thống nói: “Đờ mờ, như vậy mà cũng được B à?”

Bạch La La nói: “Đờ mờ, lần trước tôi cũng được B+.”

Lại một lát sau, thân thể của Bạch La La trong buồng ngủ đông mở mắt ra, bên cạnh vang lên âm thanh hơi ồn ào của những người khác.

“Đã tỉnh chưa? Đã tỉnh chưa?” Có người đỡ Bạch La La dậy, vỗ trán cậu, nói: “Đây là mấy? Đây là mấy?”

Bạch La La choáng váng đau đầu, nói: “Đây... Đây là năm.”

“Hay quá, không bị ngu.” Người kia nói: “Chúc mừng nhé, nhiệm vụ lần này làm không tệ.”

Một hồi lâu sau Bạch La La mới ý thức được mình đã trở về thế giới của mình. Cậu đang mặc quần áo liền thân bằng chất liệu đặc biệt, cả người từ trên xuống dưới đều là dịch dinh dưỡng sền sệt.

“La La, cậu nghỉ ngơi một chút đi.” Người kia nói.

Bạch La La ngồi trong buồng ngủ đông khoảng mười lăm phút, mới lảo đà lảo đảo đứng lên, nói: “Tôi muốn đi tắm...”

Người kia nói: “Được, đi đi. Quần áo để thay và đồ ăn đều đã được chuẩn bị hết. Cậu có thể đi được chứ?”

Bạch La La nói: “Không sao đâu, có thể đi được.”

Sau đó Bạch La La lảo đà lảo đảo bước vào phòng bên cạnh, mở nước nóng ra tắm.

Nước nóng rửa trôi dịch dinh dưỡng, cũng khiến cho đầu óc Bạch La La tỉnh táo thêm. Lúc trở lại từ những thế giới khác luôn có một cảm giác quá mức mơ hồ, tắm rửa rồi ăn một chút gì đó là ổn.

Bạch La La tắm xong, thay đồ tắm, lại ngồi vào giữa phòng bắt đầu ăn bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt.

Ngoài phòng có người gõ nhẹ cửa, Bạch La La nói câu vào đi.

“La La, cậu ra rồi à?” Đi vào là một đồng nghiệp tên Lý Thiển của Bạch La La, mặc dù không cùng một bộ phận với Bạch La La nhưng quan hệ với anh ta không tệ.

Bạch La La nói: “A... Tôi cho rằng nhiệm vụ thất bại, nên đăng xuất thẳng luôn.” Đăng xuất chính là ý chết trong thế giới kia.

Lý Thiển nói: “Thất bại ư? Đâu có thất bại đâu, xếp hạng nhiệm vụ của cậu là B mà.”

Bạch La La nói: “Ừm, tôi cũng không ngờ tới.”

Lý Thiển cười nói: “Lúc cậu đi vào bọn tôi vẫn còn nói cậu thật xui xẻo, nhiệm vụ này cực kỳ phiền phức, có mấy đồng nghiệp vừa mới bước vào đã trực tiếp đăng xuất luôn.”

Những nhiệm vụ này đều là ngẫu nhiên, khó khăn hay đơn giản đều có xác suất gặp phải, hoàn toàn dựa vào vận may. Bạch La La từng nghe nói có một tiền bối vận may cực kỳ kém, mười mấy lần vừa mới bước vào thế giới thì đã đăng xuất thẳng ra luôn, kiểu chết còn muôn hình vạn trạng.

Lý Thiển nói: “Cậu ký phiếu xác nhận này rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi, trông cậu có vẻ mệt mỏi lắm đấy.”

Bạch La La gật đầu một cái, coi như đáp lại ý tốt của Lý Thiển.

Phiếu xác nhận là một văn bản mà mỗi lần làm xong nhiệm vụ đều phải ký, chứng minh mình đã từng đi vào, hơn nữa còn từng gây ra ảnh hưởng đối với thế giới đó.

Bạch La La ký chữ ký xong, ngả đầu ngủ ngay. Một giấc này ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới hơi tỉnh lại từ trong mộng. Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu phải làm là hỏi hệ thống mấy giờ rồi, hỏi mấy tiếng đều không nghe hệ thống đáp lại thì mới phản ứng được mình đã rời khỏi thế giới nhiệm vụ.

Bạch La La: “...” Trong thoáng chốc không nghe thấy âm thanh rác rưởi của hệ thống cứ cảm thấy không quen lắm.

Cậu ngáp một cái, thay quần áo xong, đi từ trong phòng ra.

Những người khác trong bộ phận đều đang bận rộn, thấy Bạch La La cũng chào hỏi cậu.

Bạch La La đi ăn chút đồ ăn, rồi đi tới phòng làm việc của lãnh đạo, đi phê duyệt kỳ nghỉ.

Sau khi hoàn thành mỗi một nhiệm vụ, nhân viên công chức đều có kỳ nghỉ dưỡng hơn nửa tháng, đây coi như là quyền lợi không tệ, hơn nữa mỗi cuối năm đều sẽ có kỳ nghỉ phép có lương hơn hai mươi ngày, còn có thưởng cuối năm. Có thể nói trừ yêu cầu của Cục An Toàn Xã Hội về cường độ tinh thần tương đối cao, thì phúc lợi trên những phương diện khác đều rất không tệ.

Lãnh đạo thấy Bạch La La, cười nói: “Tiểu La ra rồi à? Lần này thế nào?”

Bạch La La nói: “Cũng không tệ lắm, là B.”

Lãnh đạo nói: “Nhóc con, cậu giỏi đấy. Ban đầu tôi thấy cậu cốt cách đơn thuần hiếm thấy nên mới đào cậu ra, cậu đúng thật là không để cho tôi phải thất vọng.”

Bạch La La nói: “Lãnh đạo, đây là giấy xin nghỉ của tôi.”

Lãnh đạo nhận lấy giấy, vừa ký tên vừa nói: “Cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nhiệm vụ này tương đối khó, phê cho cậu thêm mấy ngày nghỉ luôn đấy.”

Bạch La La được cưng mà sợ, nói: “Cảm ơn lãnh đạo.”

Lãnh đạo nói: “Ừ, đi đi, cực khổ rồi.”

Bạch La La nhận lấy giấy gật đầu một cái, đi ra ngoài.

Thật ra, chuyện bọn họ làm gì ở mỗi một thế giới đều là bảo mật, trừ khi xảy ra chuyện rắc rối gì tương đối nghiêm trọng thì mới có thể bị điều tra sau.

Nhưng Bạch La La nghe người trong bộ phận bọn họ nói, số người bị điều tra của Cục An Toàn Xã Hội một bàn tay đều đếm ra hết, bảo Bạch La La không cần lo lắng, cứ chơi đùa trong thế giới đi, không sao đâu.

Lúc ấy Bạch La La còn cảm thấy chơi bời hình như hơi có lỗi với đạo đức nghề nghiệp, nhưng sau khi trải qua thế giới này cậu mới phát hiện ra, thì ra người bị chơi lại chính là cậu...

Sau khi nhận giấy xin nghỉ, Bạch La La trở về nhà.

Trước kia cậu ở cùng với ba mẹ, khoảng thời gian gần đây mới dọn đến.

Mua chút thức ăn ở siêu thị dưới lầu, Bạch La La gọi điện thoại về nhà báo tin bình an.

Mẹ của Bạch La La nói trong điện thoại: “Nghỉ rồi à? Khi nào thì về nhà thế?”

Bạch La La suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai đi ạ, không phải muốn tổ chức sinh nhật hay sao.”

Mẹ La La nói: “Được, vậy ngày mai con về sớm một chút, mẹ nấu ăn cho con.”

Bạch La La đáp vâng, lại nói thêm mấy câu nữa với mẹ cậu rồi mới cúp điện thoại. Chỗ làm việc hiện tại của cậu cách nhà rất gần, lái xe hai tiếng là có thể đến.

Bạch La La đến nhà, rửa qua đồ ăn đã mua, tự xào mấy món rồi bắt đầu tự mình ăn cơm. Cuộc sống một mình mặc dù thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hơi cô đơn, nhưng đại đa số thời điểm, Bạch La La vẫn rất hưởng thụ quãng thời gian này.

Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch La La bò dậy khỏi giường từ sáng sớm, chạy về nhà.

Lúc cậu về đến nhà mẹ cậu mới vừa ra ngoài bán đồ ăn, ba cậu thì đang đánh cờ với mấy ông bạn ở dưới giàn nho dưới lầu.

Bạch La La gọi một tiếng ba.

“Về rồi à?” Ba cậu không ngẩng đầu lên.

“Vâng, về rồi ạ.” Bạch La La cười nói.

“Mẹ con mua cho con con vịt đó.” Ba cậu hạ một nước cờ xuống, nói: “Con còn chưa về mà ngày nào cũng nói hầm canh vịt bồi bổ cho con đấy.”

“Vâng, vậy con đi về trước đây.” Bạch La La đáp lời, đi lên lầu.

“Ai, vẫn là con trai nhà ông không chịu thua kém.” Bạn đánh cờ của ba La La lộ vẻ hâm mộ, thở dài nói: “Vừa tốt nghiệp đại học một cái đã thi đậu công chức, lại còn hiếu thuận nữa...”

Ba La La cười một tiếng, nói: “Không nói chuyện này nữa, đánh cờ đi!”

Đồ ăn buổi trưa rất phong phú, mấy tháng nay Bạch La La đều uống dịch dinh dưỡng, đúng là hơi thèm ăn, ăn ba bát cơm rồi vẫn còn định ăn thêm bát thứ tư nữa.

Mẹ La La nhìn mà đau lòng, hỏi lần này con đi công tác ở đâu vậy?

Bạch La La nói: “Một nơi rất xa...” Bởi vì thỏa thuận giữ bí mật, mẹ cậu cũng không biết ngày ngày cậu nằm trong buồng ngủ đông xuyên đến những thế giới khác.

Mẹ La La thở dài, nói: “Mẹ thấy con lại gầy rồi. Lần nào con đi công tác mẹ cũng cực kỳ lo lắng cho con, sợ con sẽ xảy ra chuyện gì đó, ai.”

Bạch La La nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con không sao đâu.”

Cậu ợ một tiếng nhỏ, lại ăn thêm một bát cơm nữa.

Mẹ La La thấy cơm ăn sắp hết rồi, nói: “La La, con xem con cũng đã hai mươi sáu rồi, mẹ có một bà bạn có cháu gái cũng tầm tầm tuổi con...”

Bạch La La: “...” Ai, lại tới nữa rồi.

Mỗi lần về nhà, chuyện Bạch La La sợ nhất chính là giục cưới, cậu khổ sở nói: “Mẹ, con vẫn còn nhỏ mà.”

Mẹ La La nói: “Cũng đã hai mươi sáu rồi, còn nhỏ cái gì mà còn nhỏ, không nhỏ!”

Bạch La La: “Ai...”

Mẹ La La nói: “Mẹ nói con không thèm để ý. Con xem con cũng đã hai mươi sáu rồi, còn chưa từng có cô bạn gái nào cả.” Bà nói rồi giữa chân mày lộ ra sự phiền muộn, La La nhà bà chính là quá nghe lời, từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương với ai cả, ai...

Bạch La La cũng hơi tủi thân, trong đầu nghĩ con yêu trước khi lên đại học thì bị gọi là yêu sớm, vậy sao sau khi tốt nghiệp đại học chưa được mấy năm không coi như cưới muộn đi.

Mẹ La La nói: “Con còn nhớ cậu bạn chơi cực kỳ thân với con hồi còn nhỏ kia không?”

Bạch La La không nhớ rõ lắm, hỏi: “Ai cơ?”

Mẹ La La nói: “Chính là cái cậu, cái cậu tên là Tần Bách Xuyên đó.”

Bạch La La suy nghĩ một chút, không nhớ ra được, nói: “Hả? Có sao?”

Mẹ La La nói: “Tại sao lại không có? Ban đầu con còn khóc nói phải cưới người ta vào cửa kia mà, bây giờ mới qua có mấy năm mà đã quên mất người ta rồi.”

Bạch La La nghe thấy mấy lời này của mẹ cậu, vẻ mặt đang gặm xương vịt cứng lại, cậu run giọng nói: “Mẹ, mẹ nói gì cơ?”

Mẹ La La chớp mắt: “Sao thế?’

Bạch La La nói: “Tần, Tần Bách Xuyên đó, có phải cái người hay buộc hai bím đuôi ngựa tới nhà chúng ta ăn kem sữa bò mỗi ngày đó không...”

Mẹ La La nói: “Đúng thế, con còn nhớ mà, chính là thằng nhóc đó đó.”

Bạch La La nghe vậy, suýt chút nữa nước mắt cũng trào ra. Cậu nói: “Mẹ... không phải cậu ấy mặc quần áo con gái, còn buộc tóc con gái hay sao, sao lại là con trai được?” Trong trí nhớ của Bạch La La, mối tình đầu của cậu chính là cô bé đáng yêu mặc váy nhỏ buộc tóc hai bím.

Vẻ mặt của mẹ La La đầy vô tội, nói: “Thằng bé là con trai trưởng trong nhà nó, vì sức khỏe không tốt, nên nuôi như con gái... Sao thế?”

Bạch La La lộ ra vẻ cuộc đời không còn gì để nuối tiếc, thoi thóp nói: “... Không, không có việc gì.”

Đời này cậu không thể ngờ tới, mối tình đầu của cậu lại là một cô bé có kê kê lớn.

Mẹ La La: “Chính là thằng bé đấy, mẹ nó cũng muốn giới thiệu đối tượng cho con, mà con vẫn luôn đi công tác không có nhà, mẹ cũng không liên lạc được với con. Con xem nếu con đã về rồi, vậy thì ngày mai dứt khoát đi xem một chút đi?”

Vẻ mặt của Bạch La La đầy hoảng hốt, cũng không biết mình đã nói gì. Cho đến ngày hôm sau, cậu bị mẹ đánh tỉnh từ trên giường, cậu mới phát hiện ra mình đã đồng ý yêu cầu của mẹ mất rồi.

Mẹ La La nói: “Ngày hôm nay phải ăn diện thật bảnh, tranh thủ lừa con gái nhà người ta về đây.”

Bạch La La: “...”

Bạch La La thân cao một mét tám mươi hai, da thịt trắng nõn, bên má phải còn có một má lúm nho nhỏ. Từ bé cậu đã ngoan ngoãn, nhìn dáng vẻ cứ như bị bắt nạt, chính vì nguyên nhân đó mà mẹ cậu còn dẫn cậu đi học quyền anh hai năm, cho nên trái lại thân thể cũng không quá gầy yếu.

Bạch La La mất hồn mất vía bị mẹ cậu dày vò xong, rồi lại mất hồn mất vía đi ra khỏi cửa.

Chỗ mẹ La La hẹn với người ta là một quán trà, vì để lại ấn tượng tốt với đàng gái mà còn tới điểm hẹn trước nửa tiếng.

Mẹ La La nói: “La La, nếu như con vừa ý cô bé đó thì phải biểu hiện tốt một chút đó nha.”

Bạch La La nói: “Vâng.”

Mẹ La La thở dài: “Con đó, chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá dễ ngại ngùng. Là con trai, phải lớn gan lên một chút, thích thì theo đuổi ngay... Nếu như con mà có cái sự không biết xấu hổ như ba con hồi còn trẻ, có khi con cái cũng đã ba tuổi rồi.”

Bạch La La: “...” Mẹ, mẹ nói ba con như vậy được sao.

Hai mẹ con trừng mắt đợi một hồi, cũng đợi được cô gái xem mắt và người giới thiệu đến.

Nhưng mà cùng đi với bọn họ còn có một người đàn ông. Dáng người của người đàn ông kia cực kỳ cao, còn đeo một cặp kính mát, nhưng nhìn từ nửa gương mặt bên dưới lộ ra của anh cũng biết chắc chắn đây là một người có gương mặt không tệ.

Người giới thiệu là một dì mà Bạch La La biết, dì ấy cười nói: “La La, đây là Mẫn Mẫn, đây là anh trai Tần Bách Xuyên của Mẫn Mẫn, không phải hồi còn bé các cháu hay chơi chung với nhau sao? Thằng bé nghe thấy người dì muốn giới thiệu là cháu, cho nên lập tức nói muốn đi cùng xem một chút.”

Tần Bách Xuyên vươn tay gỡ cặp kính mát xuống, lộ ra gương mặt vô cùng tuấn mỹ, chẳng qua là trên gương mặt này không có một chút ý cười nào, nhìn hơi lạnh lùng. Anh nói: “Đã lâu không gặp.”

Bạch La La nói: “Đã lâu không gặp...” Bạch La La hơi đau lòng. Cậu thật sự không ngờ tới, tại sao cô bé buộc tóc hai bím trong trí nhớ của cậu lại biến thành một người đàn ông còn cao hơn cả cậu ở trước mắt này chứ.

“Không ngờ cách nhiều năm như vậy rồi còn có thể gặp lại cậu.” Thái độ của Tần Bách Xuyên, nếu như đặt trên người người khác, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy không ưa, nhưng vì là anh nên trái lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ tự nhiên, cứ như người này vốn chính là cao cao tại thượng như thế.

Người giới thiệu và mẹ La La cực kỳ thức thời tìm một cái cớ để rời đi, nói để lại mấy người trẻ tuổi bọn họ trò chuyện với nhau.

Tần Bách Xuyên nói: “Hai người nói chuyện đi.”

Tần Mẫn bất đắc dĩ nói: “Anh, anh như vậy làm sao mà bọn em trò chuyện được.”

Tần Bách Xuyên nói: “Có cái gì mà không trò chuyện được? Coi như anh không có ở đây đi.”

Tần Mẫn không biết làm sao, dứt khoát nói: “Không phải khi còn bé anh quen anh La La sao? Hay là hai người trò chuyện chút gì đi?”

Tần Bách Xuyên nói: “Được thôi.”

Tần Mẫn: “...” Cô chỉ nói lời lúc tức giận, vậy mà người anh này của cô lại đồng ý không biết xấu hổ như thế.

Toàn bộ quá trình Bạch La La đều khó hiểu, nhưng mà dáng vẻ này của cậu cũng khiến Tần Mẫn cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Tần Mẫn cười nói: “La La, anh thật sự không có bạn gái sao?”

Bạch La La nói: “Không có thật.”

Tần Bách Xuyên nói: “Vậy thì tốt.”

Bạch La La: “...”

Tần Mẫn: “...”

Tần Mẫn cả giận nói: “Anh, rốt cuộc người tới xem mắt là anh hay em vậy?!”

Tần Bách Xuyên nói: “Nếu em chướng mắt thì để anh tới.”

Tần Mẫn bị sự không biết xấu hổ của anh cô làm cho kinh hãi, cùng bị khϊếp sợ như vậy còn có Bạch La La.

Tần Mẫn vỗ bàn một cái, nói: “Ai nói em chướng mắt? Em cảm thấy anh ấy rất tốt...”

Tần Bách Xuyên cười như không cười: “Rất tốt thì em vỗ bàn làm cái gì.”

Suýt chút nữa Tần Mẫn đã không nuốt trôi cục tức bị anh cô làm cho tức chết, nhưng mà cô đã quen lắm rồi, cho nên nhanh chóng nhịn xuống, cắn răng nghiến lợi nói: “A, em biết ngay là anh cố ý muốn chọc tức em. Nhất định em sẽ không mắc lừa đâu!”

Tần Bách Xuyên không lên tiếng, tay khuấy cà phê từ từ. Bạch La La thấy hai anh em bọn họ nói chuyện với nhau thì trong lòng thấy hơi buồn cười, trái lại sự bi thương trước đó khi biết Tần Bách Xuyên là đàn ông đều đã tan biến.

Tần Mẫn mở miệng hỏi Bạch La La về một vài hứng thú sở thích, Tần Bách Xuyên ngồi bên cạnh yên lặng uống cà phê không chen miệng vào nữa. Chỉ là khi nghe được một nửa, anh chợt phì một tiếng bật cười.

Tần Mẫn nói: “Anh cười cái gì vậy?”

Tần Bách Xuyên nói: “La La, cậu đáng yêu thật đấy.”

Bạch La La nói: “Hả?”

Tần Bách Xuyên nghiêng đầu nói với Tần Mẫn: “Em có cảm thấy trên đầu cậu ấy cắm hai chữ ngoan ngoãn không?”

Tần Mẫn rất muốn nói không cảm thấy, nhưng lại cảm thấy mình không thể che giấu lương tâm, Bạch La La thật sự nhìn quá ngoan. Từ sau khi cô học cấp ba xong, chưa từng thấy chàng trai nào đáng yêu như thế nữa.

Tần Bách Xuyên nhấp một ngụm cà phê, nói: “La La, bây giờ cậu đang làm việc ở đâu?”

Bạch La La nói: “Tôi làm nhân viên công chức ở đơn vị chính phủ...”

Tần Bách Xuyên gật đầu một cái, không lên tiếng nữa.

Tần Mẫn trừng mắt nhìn Tần Bách Xuyên một cái, lại tiếp tục trò chuyện câu được câu không với Bạch La La, rồi nói: “Em đi vệ sinh, các anh cứ trò chuyện đi... Tần Bách Xuyên, anh nói chuyện vừa vừa phải phải cho em.”

Tần Bách Xuyên lành lạnh nhìn Tần Mẫn, nói: “Yên tâm, đi đi.”

Lúc này Tần Mẫn mới đứng dậy đi mất.

Tần Mẫn vừa đi, câu đầu tiên mà Tần Bách Xuyên nói với Bạch La La chính là: “Cậu làm việc ở Cục An Toàn Xã Hội à?”

Bạch La La hơi giật mình, nói: “Sao cậu biết...”

Tần Bách Xuyên nói: “Ồ, tôi đoán thôi.”

Bạch La La thầm nghĩ cái này mà có thể đoán được à. Nhưng cậu luôn cảm thấy Tần Bách Xuyên người này đem lại cảm giác sâu không lường được, cho nên nhấp một ngụm trà, không đáp lời.

Tần Bách Xuyên nói: “La La.”

Bạch La La hỏi: “Hửm?”

Tần Bách Xuyên nói: “Cậu có còn nhớ hồi nhỏ cậu nói gì với tôi không?”

Bạch La La nói: “... Nói, nói cái gì?”

Tần Bách Xuyên nói: “Khi còn nhỏ cậu đã đồng ý kết hôn với tôi, sao lại đi ra xem mắt thế này?”

Bạch La La bị những lời này của Tần Bách Xuyên làm cho bối rối, gương mặt đỏ lên không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Trái lại Tần Bách Xuyên lại nở nụ cười, nói: “La La ngốc, tôi đùa thôi, đừng coi là thật.”

Bạch La La nghĩ sao câu nói này nghe cứ hơi quen tai thế nhỉ.

Cũng may là Tần Mẫn trở lại kịp thời, nhìn về phía Bạch La La cảnh giác, nói: “La La, anh ấy không bắt nạt anh chứ?”

Bạch La La nói: “Không có, không có.”

Tần Mẫn nói: “Nếu như anh ấy bắt nạt anh, anh cứ nói với em, em sẽ tố cáo với mẹ em.”

Trong đầu Bạch La La nghĩ cái gì mà gọi là bắt nạt chứ...

Ba người bọn họ lại trò chuyện một hồi, cuối cùng trao đổi phương thức liên lạc rồi giải tán, Bạch La La chủ động đi kết bạn. Cậu cảm thấy mình cần từ từ. Mối tình đầu đáng yêu trong trí nhớ của cậu thật sự chênh lệch quá nhiều so với người đàn ông to lớn cao một mét chín mươi mấy ở trước mặt này, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa bình ổn được trạng thái...

Sau khi Bạch La La đi, Tần Bách Xuyên hỏi Tần Mẫn: “Thấy thế nào?”

Tần Mẫn hơi không tập trung lắm, nói: “Không tệ.”

Tần Bách Xuyên nói: “Không thích thì để lại cho anh.”

Tần Mẫn sợ hãi nói: “Anh, người ta là đứa trẻ ngoan như vậy, anh cũng đừng trêu chọc nữa đi.”

Tần Bách Xuyên nói: “Anh biết chừng mực mà.”

Tần Mẫn thấy không khuyên nổi Tần Bách Xuyên, trong lòng không khỏi nảy sinh sự đồng tình nồng đậm đối với Bạch La La. Ông anh này của cô đúng thật là không dễ chọc vào đâu.

END Thế Giới 1- Vương Gia Bá Đạo VS Tiểu Ảnh Vệ