Chương 14: Hâm Mộ Đến Đỏ Mắt
Tất cả các loại bảo vật kỳ lạ đều được bán trong Dị Bảo Các, bao gồm linh khí linh đan, linh thảo linh dược, cái gì cần có đều có.
Bên trong được trang trí sang trọng lộng lẫy, có hàng loạt bảo vật rực rỡ, linh khí bảo bối được trưng bày ở các khu vực khác nhau.
Dạ Nhiễm Âm quen cửa quen nẻo mang Diệp Diệc Lan đi linh thảo, khu vực linh dược.
"Biểu ca, nơi này đều là linh thảo, linh dược, còn có những nguyên liệu cần thiết cho luyện đan, huynh xem có cần gì không."
Diệp Diệc Lan cười nói: "Được."
Hắn vừa mới đồng ý, bỗng nhiên……
"Dạ Nhiễm Âm? Cô cái đồ quỷ nghèo, dám vào Dị Bảo Các, đồ vật ở nơi này cô mua nổi sao?"
Một giọng nói chế giễu vang lên từ phía sau.
Dạ Nhiễm Âm khẽ cau mày, quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ mặc váy hồng đang chậm rãi đi lại, xung quanh có rất nhiều nữ tử cùng tuổi đi tới.
"Ôn Song Song."
Dạ Nhiễm Âm cười lạnh: "Thay vì lo lắng về việc ta có đủ khả năng mua những thứ này hay không, tốt hơn Ôn gia chủ nhà các ngươi nhanh đem trả lại đồ cho ta đi."
Ôn Song Song cũng là người của Ôn gia, là đường tỷ muội với Ôn Uyển Tình, ngày thường là tuỳ tùng của Ôn Uyển Tình.
"Nực cười! Gia chủ nhà ta sẽ thiếu đồ của ngươi sao? Đừng không biết xấu hổ."
Ôn Song Song nói xong, khinh miệt quét qua Dạ Nhiễm Âm liếc một cái.
Khi nhìn thấy Diệp Diệc Lan ở bên cạnh Dạ Nhiễm Âm, đột nhiên hai mắt sáng lên, không khỏi tiến lên trước, ngượng ngùng nói: "Vị công tử này, huynh cũng tới mua linh dược sao?"
Không đợi Diệp Diệc Lan trả lời, cô ta liền lo cho chính mình nói: "Tỷ tỷ trong tộc của ta bị thương, ta muốn mua cho cô ấy một ít đan dược, nhưng ta không hiểu cái này lắm, công tử có thể giới thiệu một chút cho ta được không?"
Người chị bị thương trong miệng cô ta chính là Ôn Uyển Tình.
"Cút!"
Diệp Diệc Lan không khách khí cự tuyệt cô ta.
Ôn Song Song sửng sốt, các nữ tử phía sau đều nhìn nhau, che miệng cười.
Điều khiến cô xấu hổ hơn nữa là sau khi công tử tuấn lãng bất phàm mắng cô ta, liền nhẹ nhàng nói với Dạ Nhiễm Âm: "Âm Âm, đừng lo lắng về linh thạch, muội muốn gì thì cứ việc mua."
Ôn Song Song tức giận mặt đỏ bừng, đè nén oán hận nói với Diệp Diệc Lan: "Vị công tử này, cảm thấy ngươi có chút lạ mặt, là người nơi khác phải không? Huynh đừng bị vẻ ngoài của tiện nữ này lừa, thật ra cô ta không biết gì cả, trong Thanh Dương Thành của chúng ta còn nổi tiếng là phế vật...."
Bốp!
Cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị ai đó tát vào không trung, khiến cô hét lên, bay về phía sau, trực tiếp đập đổ quầy trưng bày hàng hóa bên cạnh.
"A——"
Một vị khách hoảng sợ hét lên.
Sự chú ý của những vị khách khác cũng ngay lập tức bị thu hút.
Dưới ánh đèn rực rỡ, một thiếu niên tuấn tú kiêu ngạo đứng lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người: "Kể từ hôm nay, nếu ta nghe thấy ai nói gì về Âm Âm biểu muội như vậy, người đó sẽ có kết cục như thế này!"
Khí thế của hắn làm cho mọi người trong phòng sợ hãi, nhất thời không ai dám lên tiếng.
Ôn Song Song bị đánh đến nửa mặt tê dại, nghe được lời này gần như phát điên: "Cô ta là đồ phế vật, dựa vào cái gì không cho người ta nói."
Một luồng không khí khác đánh vào cô, khiến cô phun ra một ngụm máu lớn.
"Ngươi muốn chết?"
Diệp Diệc Lan đã nhịn Ôn gia cùng Dạ gia lâu như vậy, nếu Ôn Song Song muốn chết, hắn cũng sẽ không ngại giúp cô ta!
Ôn Song Song cảm nhận được sát khí trong cơ thể hắn, không dám nói thêm gì nữa, chỉ nằm trên mặt đất bắt đầu khóc.
Dạ Nhiễm Âm lặng lẽ nhìn một màn này, Ôn Song Song và Ôn Uyển Tình trước kia ức hϊếp nguyên chủ rất nhiều, hôm nay bị đánh cũng xứng đáng lắm.
Mọi người bên cạnh cũng sáng mắt nhìn Diệp Diệc Lan: "Hắn nói Dạ Nhiễm Âm là biểu muội của hắn, vậy hắn chính là Diệp tam thiếu của phủ Quốc Công đến từ Đế Đô sao?"
"Có vẻ như những tin đồn đều là sự thật, về sau Dạ Nhiễm Âm đi qua Thanh Dương Thành chúng ta cũng phải sợ."
Rất nhanh, quản sự của Dị Bảo Các vội vàng đi tới, chắp tay với Diệp Diệc Lan cười nói: "Vị này chắc là Diệp tam thiếu đến từ Đế Đô đi? Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài. Hôm nay, tất cả các báu vật trong gian hàng đều được giảm giá 20%, mong công tử tha thứ cho Dị Bảo Các chúng tôi vì đã tiếp đãi không chu toàn."
Cùng lúc đó, có hai người kéo Ôn Song Song như heo chết xuống.
Diệp Diệc Lan cũng không tiếp tục so đo: "Lấy tất cả linh bảo tốt nhất và quý giá nhất trong cửa hàng của các ngươi ra đây."
Quản sự nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên, nhanh chóng ra lệnh cho người lấy những bảo vật đó.
Ngay sau đó, những người hầu của Dị Bảo Các đứng thành một hàng, lấy ra những chiếc hộp tinh xảo và lộng lẫy. Bên trong những chiếc hộp hoặc là linh đan hiếm có, hoặc là pháp y, hoặc là linh dược....
Mấy thứ này ở Thanh Dương Thành không thể nghi ngờ đều là trân quý, nhưng trong mắt Diệp Diệc Lan , cũng không tính là gì, hắn nghiêng đầu hỏi Dạ Nhiễm Âm: "Muội thích mấy thứ này không?"
Dạ Nhiễm Âm sửng sốt, nói: "Cũng được."
Diệp Diệc Lan lập tức gật đầu, bàn tay vung lên, nói với quản sự: "Gói lại đi, ta mua hết."
Hơn nữa, tất cả mọi người đều bị những bảo bối này làm cho hoa mắt, còn đang thắc mắc về nguồn gốc cũng như công dụng của chúng. Nghe được lời nói của Diệp Diệc Lan, bọn họ đều không khỏi kinh ngạc, đều không khỏi ghen tị: "Quả nhiên là đại thiếu gia đến từ Đế Đô."
"Chính là hào phóng a."
Diệp Diệc Lan trao chiếc nhẫn không gian chứa đầy báu vật tâm linh cho Dạ Nhiễm Âm trước ánh mắt ghen tị của mọi người: "Biểu muội, ta biết những thứ này chỉ là những thứ bình thường, muội đừng ghét bỏ, đợi về Đế Đô biểu ca sẽ cho muội thứ tốt hơn."
Mọi người nghe được lời này càng ghen tị hơn.
"Huhu, ta cũng muốn có biểu ca như vậy."
"Lúc nãy Ôn Song Song nghi ngờ Dạ Nhiễm Âm không mua nổi đồ ở Dị Bảo Các, không biết cô ta nhìn thấy một màn này sẽ nghĩ thế nào."
"Tầm nhìn hạn chế suy nghĩ con người, một đứa con gái của gia tộc nhỏ như Ôn Song Song làm sao biết đãi ngộ của tiểu thư ở phủ Quốc Công của người ta chứ?"
Trong Dị Bảo Các, mọi người đều được mở rộng tầm mắt trước sự hào phóng của Diệp Diệc Lan cũng như sự quan tâm và yêu thương của hắn dành cho Dạ Nhiễm Âm.
Nhưng mà, bọn họ lại không biết đây chỉ là bắt đầu.
Rất nhanh, Diệp Diệc Lan liền lại đi càn quét các cửa hàng khác.
Một đêm trôi qua, hầu như tất cả mọi người trong Thanh Dương Thành đều biết Dạ Nhiễm Âm phế vật bỗng nhiên biến thành tiểu thư được mong đợi và sủng ái nhất của Quốc Công phủ ở Đế Đô.
Các khuê nữ ở Thanh Dương Thành nghe thấy điều này, đều ghen tị đến mắt đỏ bừng, tất cả đều cảm thấy chán ghét biểu ca ca ca của mình.
Nhiều người thậm chí còn nghĩ đến việc có quan hệ với Diệp tam thiếu.
Đáng tiếc, trong hai ngày tiếp theo, Diệp Tam Thiếu và Dạ Nhiễm Âm đều không hề rời khỏi phủ thành chủ.
Gia chủ Dạ gia đã nhiều lần phái người đến phủ Thành Chủ để gặp Dạ Nhiễm Âm, nhưng đều bị người hầu của phủ Thành Chủ ngăn ngoài cửa.
Ba ngày chớp mắt trôi qua, Ôn gia thực sự đã trả lại Thiên Linh Địa Bảo mà bọn họ đã lấy đi của Dạ Thải Vi như đã hứa.
Ngay cả khi một số trong số chúng đã được sử dụng, cũng được thay thế bằng linh bảo có giá trị.
"Bọn họ tự giác cũng tốt, nếu không ta sẽ trực tiếp đánh tới Ôn gia."
Diệp Diệc Lan đem đồ Ôn gia đưa tới cho Dạ Nhiễm Âm.
"Âm Âm biểu muội, trước đó muội nói sau khi giải quyết xong chuyện Ôn gia chúng ta sẽ về Đế Đô, muội xem, bây giờ chúng ta có thể xuất phát được không?"