Chương 15: Dạ Nhiễm Âm Thực Sự Là Cá Muối Chuyển Mình
"Ừm."
Dạ Nhiễm Âm trả lời Diệp Diệc Lan: "Đến lúc về Đế Đô rồi."
"Ta đưa các người đi."
Thành chủ Thích Vô Dạng trực tiếp cho hai nhóm quân thiết giáp nổi tiếng ở Thanh Dương Thành dọn đường và bảo vệ bọn họ đi đến trạm linh thú.
Ngay khi họ đến trên đường, liền làm mọi người chú ý.
"Thiết giáp quân! Là thiết giáp quân của phủ Thành Chủ."
"Vậy mà lại có hai đội, đang làm gì vậy? Là thành chủ muốn tấn công nơi nào sao?"
"Phía sau có một cỗ xe ngựa, dùng linh câu kéo xe, như vậy quá xa hoa rồi."
Ở Huyền Linh đại lục, có rất ít ngự thú sư, linh thú như linh câu phải trải qua huấn luyện của ngự thú sư, có thể điều khiển mà không cần khế ước, rất quý giá. Khi đi ra ngoài, chúng thường là biểu tượng của địa vị.
Người dân của Thanh Dương Thành đều kinh sợ trước quân thiết giáp và linh câu, trong lòng không khỏi thắc mắc, thành chủ định đi nơi nào sao, sao lại gây ra trận chiến lớn như vậy?
Tấm vải mỏng bay phấp phới, xung quanh chiếc bàn ngọc tinh xảo có ba người đang ngồi.
Thành chủ Thích Vô Dạng mặc áo bào màu xanh lục, đội tử ngọc quan, dáng vẻ uy nghiêm, khí phách.
Diệp Diệc Lan một thân áo lam, cũng khí vũ hiên ngang, tuấn lãng bất phàm.
Mà ngũ quan tinh xảo, thanh lãnh tuyệt mỹ Dạ Nhiễm Âm càng bắt mắt hơn.
"A! Là thành chủ đại nhân! Còn có Dạ Nhiễm Âm và biểu ca tới từ Đế Đô của cô ta."
Điều khiến bọn họ sốc nhất là khi ba người ở cùng nhau, ai cũng trông như cao thủ. Ngay cả phế vật Dạ Nhiễm Âm nhìn qua cũng là bộ dáng khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.
"Cô ấy đẹp quá."
"Dạ Nhiễm Âm đúng là cá muối chuyển mình, ngay cả xe của thành chủ cũng dám ngồi."
Mặc dù chuyện Diệp Diệc Lan vì Dạ Nhiễm Âm vung tiền như rác khiến Thanh Dương Thành náo loạn, nhưng không có ai tận mắt nhìn thấy nên không có cảm giác chân thực.
Mãi cho đến hôm nay, vào giờ phút này, khi tận mắt nhìn thấy Dạ Nhiễm Âm và thành chủ ngang hàng nhau, họ mới nhận ra rõ ràng Dạ Nhiễm Âm - phế vật nổi tiếng ở Thanh Dương Thành đã thực sự trở thành tiểu thư của đại gia tộc ở Đế Đô.
Từ nay trở đi, bọn họ sẽ không bao giờ quên ngày đó thiết giáp quân và linh câu mở đường, ngồi cùng thành chủ, còn Dạ Nhiễm Âm càng ngày càng lộng lẫy, không giống như làm nền.
Nàng thật bắt mắt, không giống phế vật kia chút nào.
Một số người đã đến trạm linh thú trong ánh mắt ghen tị, cảm thán trong lòng.
"Thanh Dương Thành cách Đế Đô đường xá xa xôi, chúng ta muốn thuê một linh thú phi hành để giúp chúng ta lên đường."
Diệp Diệc Lan giải thích nói.
Họ đã chọn một con đại bàng vàng đến trạm linh thú.
Các linh thú ở trạm linh thú đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình với Dạ Nhiễm Âm.
Mỗi lần Dạ Nhiễm Âm đi qua một khu vực nào đó, lũ linh thú ở khu vực đó lại vươn cổ ra làm nũng với nàng, khiến quản sự ở trạm linh thú khϊếp sợ.
Hắn vừa kinh ngạc vừa ghen tị: "Xem ra cô tương tác với linh thú rất cao, bọn chúng đều rất thích cô."
Nói xong, hắn lại nghĩ đến Dạ Nhiễm Âm là một phế vật không thể tu luyện, trên mặt không khỏi lộ ra tiếc hận.
Loại lực tương tác này, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng trở thành một ngự thú sư tiền đồ vô hạn, nhưng tình cờ lại là Dạ Nhiễm Âm không thể tu luyện.
Thật là phí phạm của trời a!
Dạ Nhiễm Âm tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt của quản sự, nhưng nàng không quan tâm.
Nàng đang chơi với con đại bàng vàng mà bọn họ đang thuê.
Con đại bàng vàng rất to lớn, lông của nó có màu đen xám pha chút vàng. Bởi vì nó rất lớn, cho dù chỉ đứng đó không làm gì cũng có cảm giác uy nghiêm.
Đại bàng vàng rất thích Dạ Nhiễm Âm, sau khi cọ một lúc, liền há mồm thân mật ngậm lấy nàng, đặt nàng lên lưng mình.
Đại bàng thân hình lớn, cánh rộng cũng vài mét, đứng trên đó, Dạ Nhiễm Âm có cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng. Lông của con đại bàng vàng mềm mại hơn những tấm thảm đẹp nhất.
Gió thổi tung chiếc váy của nàng, khiến nàng trông giống như một nàng tiên.
Nàng vừa lau nước miếng trên người mình, nàng vừa gãi cổ con đại bàng vàng, khiến cả con đại bàng vàng kêu ngao ngao thoải mái.
Diệp Diệc Lan nhìn thấy rất thoải mái: "Đây là một con đại bàng khá tốt, rất tinh mắt, biết biểu muội nhà ta là tốt nhất."
Diệp Diệc Lan nói chuyện với quản sự rồi giao chiếc còi chỉ huy đại bàng vàng cho Dạ Nhiễm Âm: "Nếu nó thích muội, vậy muội chỉ huy nó rồi chúng ta mang về Đế Đô."
"Được."
Dạ Nhiễm Âm thử một lần, nhanh chóng nắm vững cách sử dụng linh hồn.
"Woo--"
Tiếng còi vang lên sau khi nhận được mệnh lệnh, con đại bàng vàng lập tức sải cánh, bay về phía bầu trời.
Cơn gió nhẹ thổi qua cơ thể nàng, sợi tóc cùng quần áo trên dưới tung bay, Dạ Nhiễm Âm hơi hơi nhắm mắt, cảm thụ dòng khí bồng bềnh xung quanh.
Khi họ bay lên, toàn cảnh trạm linh thú hiện ra trước mắt.
"Hả?"
Trên mặt Vân Cô đột nhiên hiện lên một tia kỳ quái.
"Vân Cô, sao vậy?"
Dạ Nhiễm Âm mở mắt nhìn cô.
Vân Cô nói: "Ôn gia và Dạ gia cũng tới trạm linh thú."
Vân Cô là Thiên Võ Cảnh, thị lực so với Dạ Nhiễm Âm cùng Diệp Diệc Lan càng tốt, nhìn rõ ràng hơn.
"Hai gia tộc này vậy mà lại cấu kết với nhau làm chuyện xấu."
"E rằng bọn họ cũng đi Đế Đô phải không?"
"Tiểu thư, người có thể không biết, hai nhà Ôn Dạ quả thực đã hòa giải, thậm chí Ôn gia đã trả lại vài thứ, hai nhà cùng nhau gom đủ."
"Hả?"
Dạ Nhiễm Âm có chút ngạc nhiên: "Trước đây bọn họ làm loạn như vậy, bây giờ có thể thân như người một nhà sao?"
"Cái này có gì kì lạ đâu."
Diệp Diệc Lan lấy ra chiếc quạt phẩy phẩy: "Bạch nhãn lang kia đổi thân phận của cô cô cùng Dạ gia, bây giờ đang là Phương gia chủ mẫu của Đế Đô."
"Lúc trước khi Ôn gia từ hôn, ta đã chú ý tới, con gái của Phương gia coi trọng chuyện từ hôn của Âm Âm và tiểu tử kia."
"Quả nhiẻn, hai Phương gia này là một."
"Điều này có nghĩa là sau khi thân phận của cô cô và Âm Âm được khôi phục, hai nhà Dạ Ôn lại thành thông gia, có thể bất hoà được sao?"
Diệp Diệc Lan giải thích, khiến khuôn mặt của Vân Cô trở nên khó coi.
"Dạ gia chủ lựa chọn hòa giải với Ôn gia, thừa nhận mối quan hệ của mình với Phương gia, đồng nghĩa với việc vứt bỏ tiểu thư và Thải Vi phu nhân."
Trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Dạ Nhiễm Âm hiện lên một tia giễu cợt: "Vứt bỏ thì vứt bỏ, ta và mẹ trước nay cũng không lạ gì Dạ gia."
Vân Cô thở dài: "Tuy nói như vậy, nhưng Thải Vi phu nhân dù sao cũng đã trả giá cho Dạ gia rất nhiều, Dạ gia chủ làm như vậy thật máu lạnh."
Diệp Diệc Lan ở bên cạnh nhanh chóng nói: "Nhà của chúng ta không giống Dạ gia, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Âm Âm và Thải Vi cô cô."
Trước khi họ khởi hành, Diệp Diệc Lan đã trả rất nhiều tiền ở chợ đen, chỉ cần Dạ Thải Vi về Thanh Dương Thành, có người ở chợ đen sẽ bảo bà đến Đông Long Đế Đô tìm bọn họ.
"Hơn nữa, ta tin rằng một ngày nào đó, Dạ gia sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay!"
Vân Cô nghĩ đến tài năng của Dạ Thải Vi và Dạ Nhiễm Âm, gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, bọn họ chắc chắn sẽ hối hận!"