Chương 13: Mệnh Này Cũng Tốt Quá Đi?
Dạ Thải Vi trong màn sáng không khác mấy so với trong ký ức của Dạ Nhiễm Âm.
"Âm Âm, ta đã nhờ Vân Cô đưa lưu ảnh châu khi con 16 tuổi, nếu lúc con mở lưu ảnh châu ra ta không trở về, có nghĩa là trong thời gian ngắn ta khó có thể quay lại."
"Con là con gái duy nhất của ta, người ta quan tâm nhất, vì nương biết trong những năm gần đây con không thể tu luyện mà gặp rắc rối."
"Nếu nương nói con có thể tu hành, chỉ là phải trả một cái giá rất lớn, con có đồng ý không?"
"....."
Dạ Nhiễm Âm hơi sửng sốt khi nghe những lời của Dạ Thải Vi trong quầng sáng.
Sau khi nhận được Đế Nữ truyền thừa, nàng đã biết mình là một thân thể bị khóa mạch, hơn nữa nàng cũng biết, khai thông gân mạch rất nguy hiểm, nhưng không ngờ Dạ Thải Vi cũng biết.
Trong quầng sáng, Dạ Thải Vi tiếp tục nói: "Nếu chọn tu luyện, con sẽ phải trải qua thống khổ hơn người, còn nếu không chịu nổi sẽ biến thành đứa ngốc."
"Nếu con không muốn mạo hiểm, con có thể cùng Vân Cô ở Thanh Dương Thành, có Vân Cô ở đây, đảm bảo con một đời bình yên."
"Con gái, cuộc sống của con là của riêng con. Dù con có lựa chọn gì đi nữa, nương cũng sẽ ủng hộ con."
Nữ nhân trong quầng sáng không nói nữa mà mỉm cười nhìn nàng.
Dạ Nhiễm Âm hơi nhướng mày, trên môi mang theo nụ cười tuỳ ý, kiên định nói với lưu ảnh châu: "Con đương nhiên lựa chọn tu luyện!"
Lưu ảnh châu rung lên một lúc, vẻ mặt của nữ nhân trong màn sáng trở nên vừa mừng vừa lo lắng: "Đúng mà con gái của ta, vì nương đau lòng, cũng vì con kiêu ngạo, nếu đã quyết định dấn thân vào con đường tu luyện, vậy nương sẽ giúp con một tay."
"Con là thân thể bị khóa mạch, muốn phá vỡ mạch giam cầm, cần rất nhiều Thiên Linh Địa Bảo."
"Về phần Thiên Linh Địa Bảo cần thiết để phá phong ấn đầu tiên, nương đã giúp con tìm ra, tuy nhiên, chúng quá quý giá, dễ dàng thu hút ánh mắt đỏ rực, vì vậy nương đã gửi nó ở chỗ Từ Viện trưởng ở Đông Long đế đô của học viện Đế Đô."
"Con nói Vân Cô dẫn con đến học viện Đế Đô báo tên của ta, Từ Viện trưởng sẽ biết làm thế nào."
Dạ Nhiễm Âm nghe xong không nói nên lời, bị Vân Cô nói trúng rồi, mẫu thân thực sự đã để lại cho nàng những báu vật Thiên Linh Địa Bảo mà nàng cần.
Tiện nghi nương của nàng giống như rất thần bí, như đã tính toán xong mọi thứ.
Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng rất biết ơn sự sắp xếp của Dạ Thải Vi.
"Cảm ơn."
Dạ Nhiễm Âm hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: "Nương."
____
Chạng vạng, buổi tối Dạ Nhiễm Âm và Vân Cô bước ra khỏi sân nơi họ đang nghỉ ngơi.
Trong Thành Chủ phủ đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho Diệp Diệc Lan và Dạ Nhiễm Âm.
Ăn uống xong, mọi người đều tinh thần phấn chấn, Diệp Diệc Lan đề nghị: "Biểu muội, đây là lần đầu tiên ta tới Thanh Dương Thành, hay là muội dânz ta ra ngoài đi dạo đi."
"Được."
Dù sao thì Thanh Dương Thành cũng là tiểu thành của Đông Long đế đô, đây là một thị trấn biên giới nhỏ, nhưng cũng có tất cả các chợ đen và công đoàn lớn mà mỗi thành có.
Dạ Nhiễm Âm từ chối đi cùng Vân Cô, cùng Diệp Diệc Lan đi dạo trên đường phố Thanh Dương Thành.
Dù trời đã về đêm nhưng đường phố Thanh Dương Thành vẫn người đến người đi, rực rỡ ánh đèn.
Dạ Nhiễm Âm ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, dù cho không trang điểm cũng khuynh quốc khuynh thành, Diệp Diệc Lan cũng rất tuấn lãng bất phàm.
Hai người vừa đi ra đường, liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
"Kia không phải phế vật Dạ Nhiễm Âm của Dạ gia bị từ hôn sao?"
"Cô ta vốn không thể tu luyện, bây giờ lại thành người vợ bị bỏ rơi, chỉ sợ Dạ gia cũng không thích cô ta, không biết cô ta nghĩ gì mà vẫn còn tâm trạng đi dạo phố nhỉ?"
"Haizzz, không một chút bản lĩnh, lại có bộ mặt hại nước hại dân như vậy, ai biết sau này cuộc sống của cô ta sẽ thảm như thế nào!"
Có người không khỏi thở dài.
"Thảm? Ngươi nói đùa sao?"
Có người trong đám đông đột nhiên lên tiếng, hưng phấn nói.
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.
Dạ Nhiễm Âm và Diệp Diệc Lan bị vây xem cũng không khỏi nhìn về phía người đó.
Sau đó liền nghe người kia lớn tiếng nói: "Cô ta đang mặc tứ phẩm linh bảo pháp y đấy."
"Tứ phẩm linh bảo pháp y!"
Mọi người không tin mà hít vào một hơi.
"Ta hỏi này, cả đời của mấy người chắc chưa găpk qua thứ tốt này đúng không?"
"Mấu chốt là, không chỉ có vậy, ta nghe nói ngay cả người hầu của cô ta cũng là Thiên Võ Cảnh. Người hầu Thiên Võ Cảnh, ta hỏi này, trong các ngươi có ai có không?"
Mọi người im lặng một lúc.
"Mà người bên cạnh cô ta là đại nhân vật đến từ Đế Đô, nghe qua Diệp gia của Hộ Quốc Công phủ chưa? Vị kia chính là tam thiếu của Diệp gia."
"Cái gì?"
Đám người im lặng cuối cùng cũng không nhịn được kêu lên: "Diệp gia của Hộ Quốc Công phủ? Diệp Tam thiếu gia? Sao có thể? Sao Diệp tam thiếu lại đi cùng với loại phế vật đó?"
"Chắc các ngươi không biết rồi."
Người thần bí nói: "Ta nhận được tin tức trực tiếp, thiên tài Dạ Thải Vi của Thanh Dương Thành chúng ta không phải là con gái của gia chủ Dạ gia mà là đích tiểu thư Diệp gia của Hộ Quốc Công phủ."
"Phải biết rằng, tất cả các thế hệ trong Hộ Quốc Công phủ đều là nam tử, chỉ có thế hệ của Dạ Thải Vi mới có một đứa con gái, mà thế hệ này chính là Dạ Nhiễm Âm."
"Bây giờ Dạ Thải Vi mất tích, Dạ Nhiễm Âm chính là tiểu thư duy nhất của Diệp gia trong Hộ Quốc Công phủ."
"Người ta bị từ hôn, nhưng bây giờ là tiểu thư tôn quý của Hộ Quốc Công phủ, bên trên còn có biểu ca thiên tài, cho ta hỏi, sau này còn ai dám xem nhẹ cô ta?"
"Mệnh này quá tốt đi."
Có người không khỏi chua chát nói.
"Những người này thật nhàm chán."
Nghe xong những lời này, Dạ Nhiễm Âm không khỏi lắc đầu hỏi Diệp Diệc Lan: "Biểu ca muốn đi đâu?"
"Đến Dị Bảo Các đi."
Diệp Diệc Lan nói: "Ta thích luyện đan, muốn đi xem Dị Bảo Các, để xem có Thiên Linh Địa Bảo ta cần không."
"Được."
Dạ Nhiễm Âm dẫn người tới Dị Bảo Các.