Chương 12: Ngươi Như Vậy, Là Không Theo Đuổi Được Vợ Đâu
Đôi mắt thờ ơ của Phong Cửu Thần lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Dạ Nhiễm Âm.
"Ngươi có biết chúng ta là người trong định mệnh không?"
"Người trong định mệnh? Có ý gì?"
"Người trong định mệnh có duyên, yêu nhau bên nhau, cũng cùng sống chết có nhau."
Dạ Nhiễm Âm không tin vào số phận, chớp mắt mỉm cười: "Người trong định mệnh sao? À, ngươi có biết rằng nhiều năm trước, trong giới tu luyện có một câu nói phổ biến, đó là vận mệnh do mình quyết định, không phải do ông trời quyết định."
"Ngươi không muốn kết duyên với ta?"
Phong Cửu Thần dùng giọng nói lạnh lòng dễ nghe bình tĩnh hỏi.
"Yêu cầu của ngươi hơi cao, e rằng ta không thể đáp ứng được."
"Nếu tu vi của chúng ta cách xa nhau quá mà lập khế ước, người yếu hơn sẽ suy sụp tinh thần."
Hắn giải thích lý do tại sao hắn không thể lập khế ước tạm thời.
Đó không phải là điều Dạ Nhiễm Âm thực sự quan tâm, nàng mỉm cười hỏi Phong Cửu Thần: "Vậy ngươi thích ta không?"
Nam nhân tuấn tú lạnh lùng như thần, trên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết hiếm thấy hiện lên vẻ bối rối: "Thích?"
"Đúng vậy, ta không chấp nhận lập khế ước không có tình cảm."
Nói cách khác, Phong Cửu Thần quá yêu nghiệt, thái độ cũng tốt, khiến nàng có kiên nhẫn nói với hắn nhiều như vậy.
Nếu là người khác, nàng đã rời đi từ lâu rồi.
"Ta không biết thích là như thế nào."
Phong Cửu Thần nói, mặc dù mặt mày vẫn không biểu cảm như cũ, nhưng người ta có thể cảm nhận được hắn nghiêm túc.
Dạ Nhiễm Âm nhìn ra trong đó một tia ngây thơ, nàng thích nam nhân sạch sẽ, cũng thích khiêu chiến nam nhân vô tình giống như tảng băng này, muốn thấy bộ dáng hắn tan chảy vì nàng.
"Vậy chờ khi nào ngươi biết thích là như thế nào thì đến cầu hôn ta. Đến lúc đó tâm trạng ta tốt, nói không chừng sẽ đồng ý với ngươi."
Dạ Nhiễm Âm thuận miệng nói.
"Được."
Phong Cửu Thần nghiêm túc ghi nhớ lời nói của nàng, gật đầu nói: "Nếu ngươi là người trong định mệnh của ta, vậy ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi."
"Đồ ngốc..."
Tuỳ tiện tìm một người liền tin vào người trong định mệnh, còn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của họ...
Đây không phải đồ ngốc thì là cái gì?
Nếu gặp phải một kẻ tham lam, có lòng tham lớn, không chừng còn gϊếŧ hắn đấy.
"Ta tên Dạ Nhiễm Âm."
Dạ Nhiễm Âm giới thiệu: "Trong cơ thể ngươi có phong ấn cùng vấn đề đứt mạch, ngươi có muốn chữa trị không?"
Phong Cửu Thần lắc đầu: "Không cần."
"....Được rồi, vậy khi nào ngươi đổi ý hãy đến tìm ta, nếu không có chuyện gì khác xảy ra, sau này ta sẽ định cư ở Đế Đô Đông Long."
"Ừ."
Nam nhân vừa ngây thơ vừa lạnh lùng, không hiểu tình yêu, cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lúc trêu chọc hắn lại thú vị như vậy, nhưng hầu hết thời gian, hắn có thể không thú vị.
Sau khi giải thích những gì muốn giải thích, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Phong Cửu Thần rất có lễ phép, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Nhưng nàng không nói lời nào, hắn nửa chữ cũng không phun ra.
"Ta nói ngươi này."
Dạ Nhiễm Âm nhịn không được oán trách hắn: "Ngươi như vậy, không theo đuổi được vợ đâu."
Đôi mắt đẹp như bầu trời đầy sao của Phong Cửu Thần lặng lẽ nhìn nàng, khuôn mặt không chút cảm xúc lộ ra chút bối rối vô tội.
Dạ Nhiễm Âm xua xua tay, không muốn nam nhân thành thật này khó xử nữa, liền nói: "Ta chuẩn bị rời khỏi nơi này, nếu ngươi không có chuyện gì khác vậy cũng đi đi."
Đôi môi mỏng của Phong Cửu Thần hơi mấp máy, một lúc lâu sau mới nói: "Được."
Dạ Nhiễm Âm không đợi hắn đưa ra yêu cầu khác, liền quay người phất tay, đi tìm Vân Cô.
"Dạ, Nhiễm Âm."
Phong Cửu Thần lúc gọi tên nàng có chút kỳ quái, hắn gọi nàng lại.
"Hả?"
Dạ Nhiễm Âm quay đầu lại, cười nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
Phong Cửu Thần nhìn nụ cười xinh đẹp rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của nàng, trái tim vốn luôn lạnh lùng như băng của hắn dần dần nóng lên, như có thứ gì đó đang dần tan chảy.
Hắn không khỏi hỏi nàng: "Về sau ta, có thể tìm ngươi không?"
"Đương nhiên."
"Được."
Phong Cửu Thần trịnh trọng gật đầu: "Ta sẽ tìm ngươi."
Thấy hắn nghiêm túc như vậy. Dạ Nhiễm Âm nhịn không được muốn trêu chọc hắn: "Ừm, ta chờ ngươi tới cầu hôn ta."
Trong lòng Phong Cửu Thần có chút rung động, không biết là cái gì, nhưng chóp tai ẩn ở dưới mái tóc đen tự nhiên chuyển sang một tầng màu hồng.
Dạ Nhiễm Âm tiếp đón Vân Cô cùng nhau rời đi.
Phong Cửu Thần lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng, chờ nàng rời khỏi tiểu viện, hắn nghĩ nghĩ, xé nát không gian, đi về một nơi xa xôi.
Gia tộc Chiến Thần mặc dù tuyệt tình tuyệt ái, hắn sinh ra cũng không hiểu được tình cảm, thích hay yêu.
Tuy nhiên, trong số rất nhiều chủng tộc đi theo Chiến Thần, lại có một ít am hiểu việc này, có lẽ, hắn có thể học tập một chuat.
Ai cũng không biết, kế tiếp, Bắc Hoang chư tộc sắp nghênh đón một nhân vật truyền thuyết xuống từ thần đàn, mà hắn đi khắp các tộc chỉ vì để hỏi thế nào là thích, làm thế nào để lấy lòng các đạo hữu.
Dạ Nhiễm Âm không biết sự trêu chọc tùy tiện của mình sẽ khiến tất cả các Bắc Hoang chư tộc loạn đến đến người ngã ngựa đổ, lúc này, nàng đang cùng Vân Cô rời khỏi Dạ gia, đi đến Thành chủ phủ.
Gia chủ Dạ gia hiện đang họp khẩn cấp với các trưởng lão trong gia đình, bàn cách đối phó với mẹ con Dạ Nhiễm Âm và chuyện của Phương gia ở Đế Đô nên cũng không thèm quản Dạ Nhiễm Âm nữa.
Bước ra khỏi phụ đệ Dạ gia, Dạ Nhiễm Âm chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, nàng hỏi Vân Cô: "Vân Cô, trước đây người nói mẫu thân để lại đồ vật cho ta, vậy đồ vật kia giờ ở đâu?"
Vân Cô đưa một hạt châu.
Dạ Nhiễm Âm kinh ngạc: "Lưu ảnh châu?"
Lưu ảnh châu lưu trữ giọng nói, nụ cười, lời nói và hành động của một người.
Vân Cô gật đầu: "Chính là cái này."
Dạ Nhiễm Âm cầm hạt châu trong tay, trầm ngâm.
Hai người rất nhanh đã đến Thành chủ phủ, thành chủ Thích Vô Dạng đã ra chỉ thị cho người hầu của mình, ngay khi gác cổng nhìn thấy họ, hắn đã lập tức cung kính chào đón.
"Biểu muội, cuối cùng muội cũng tới rồi, vừa rồi Dạ gia giống như có khí tức mạnh mẽ truyền đến, ta sợ xảy ra chuyện gì đó, nên muốn đón muội."
Diệp Diệc Lan cùng thành chủ Thích Vô Dạng đang ở thư phòng bàn chuyện, nghe được các nàng tới, cũng ra đón.
"Không sao."
Dạ Nhiễm Âm nhớ tới lưu ảnh châu, liền nói: "Biểu ca, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát."
"Không thành vấn đề."
Thích Vô Dạng nói: "Ta đã sớm phân phó phía dưới, Nhiễm Âm cô nương, chỗ ở của cô đã thu dọn xong rồi, cô đi nghỉ ngơi trước đi, buổi tối chúng ta vì Diệp tam thiếu đón gió tẩy trần."
Lúc này Dạ Nhiễm Âm mới biết, Diệp Diệc Lan hôm nay vừa đến Thanh Dương Thành liền lập tức chạy đến Dạ gia.
Trong lòng nàng ấm áp, gật đầu với hai người: "Được."
Thích Vô Dạng gọi người mang Dạ Nhiễm Âm đi nghỉ ngơi.
Thích Vô Dạng chuẩn bị chỗ ở yên tĩnh tao nhã, khiêm tốn xa hoa hơn gấp bội lần so với mảnh sân nhỏ nơi Dạ Nhiễm Âm ở.
"Vân Cô, người cũng đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, tiểu thư, tiểu thư cần gì thì cứ gọi ta."
"Ừm."
Trong phòng chỉ còn lại nàng, Dạ Nhiễm Âm đóng cửa lại, lấy ra trận kì, sau khi bố trí trận pháp cách âm ở cửa, nàng quay lại giường lấy lưu ảnh châu mẫu thân để lại.
Lưu ảnh châu có rất nhiều cấp bậc, loại mà mẫu thân để lại là loại cao cấp, chỉ có máu của nàng mới có thể mở ra.
Dạ Nhiễm Âm nhỏ máu lên lưu ảnh châu.
Lưu ảnh châu lập tức bùng nổ ánh sáng, bắn ra một màn ánh sáng về phía trước.
Khoảnh khắc tiếp theo, một nhân vật xinh đẹp khí thế anh hùng xuất hiện trong bức màn ánh sáng.
Kia đúng là tiện nghi nương của nàng, thiên tài vô song của Thanh Dương Thành, con gái ruột Diệp gia của phủ Hộ Quốc Công, Dạ Thải Vi.