Đại Tiểu Thư Phế Vật Hoá Ra Là Tuyệt Thế Đế Nữ

Chương 11: Thế Nào? Người Còn Muốn Ăn Vạ Ta Sao?

Chương 11: Thế Nào? Người Còn Muốn Ăn Vạ Ta Sao?

Trong không gian Đế Chi.

Tuyệt thế mỹ nam vẫn chưa tỉnh.

Nhưng Dạ Nhiễm Âm có thể cảm nhận được tinh thần của hắn rất sinh động.

Dạ Nhiễm Âm suy nghĩ đưa nam nhân ra khỏi không gian.

Một lúc sau

Bùm!

Một cỗ áp lực cổ xưa lạnh lẽo, mạnh mẽ, gần như ngột ngạt đột nhiên từ cơ thể nam nhân lan ra xung quanh như thủy triều.

Nháy mắt, mặt đất bắt đầu rung chuyển nứt ra.

Các cao thủ trong và ngoài Thanh Dương Thành cũng lập tức nhận ra khí tức đáng sợ khiến người run rẩy này, không khỏi thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Dạ gia.

"Hả?"

Dạ Nhiễm Âm có chút giật mình, kinh mạch của người này đã bị phá vỡ, trên người có rất nhiều phong ấn, tưởng chừng như sắp chết, nhưng khi tỉnh lại, lại có tu vi cường đại như vậy?

E rằng ngay cả Võ Vương hay Võ Hoàng trong truyền thuyết cũng không mạnh như vậy.

Dạ Nhiễm Âm nghĩ.

Trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.

Vυ't!

Là Vân Cô!

Căn phòng của Dạ Nhiễm Âm bị một sức mạnh mạnh mẽ quét qua sụp đổ. Vân Cô vẻ mặt vừa kinh sợ vừa ngưng đọng cảnh giác nhìn nam nhân đang dần bay lên không trung.

"Đây là ai? Sao lại mạnh như vậy?"

Dạ Nhiễm Âm vẻ mặt bình tĩnh: "Là....là ân nhân cứu mạng của ta."

Vân Cô nghĩ đến chuyện hôm nay Ôn Uyển Tình tính kế Dạ Nhiễm Âm, hiểu rõ, chính người này đã cứu tiểu thư.

Nháy mắt thu hồi hơi thở trên người, hỏi Dạ Nhiễm Âm: "Ân công đây là làm sao vậy?"

Dạ Nhiễm Âm lắc đầu, sau đó nói: "Vân Cô, người có biết trận pháp không?"

"Chỉ biết cơ bản."

"Vậy là đủ rồi."

Dạ Nhiễm Âm lấy ra một số linh thạch và cờ trận từ không gian đế chi, phân phó Vân Cô: "Hắn thu hút quá nhiều sự chú ý, người dùng linh thạch và trận kỳ này đặt nơi ta chỉ dẫn....."

Tiếp theo, nàng đưa ra một số chỉ dẫn.

Vân Cô nghe nói chính là ngũ hành vị trí trùng hợp với thiên địa linh lực, không khỏi kinh ngạc. Tiểu thư biết được trận pháp này khi nào?

Dù nghi ngờ nhưng vẫn làm.

Khi lá cờ hạ xuống, những làn sóng sức mạnh ngưng tụ như gợn sóng, bao trùm sân. Lực lượng mạnh mẽ đó cũng tạm thời áp xuống sức lực mạnh mẽ của nam nhân với thế giới bên ngoài, khiến Vân Cô xem đến kinh hãi.

Đây là trận pháp gì?

Sao lại lợi hại như vậy?

Tất nhiên Vân Cô không biết rằng những lá cờ trận pháp mà Dạ Nhiễm Âm sử dụng là thần khí của Đế Nữ để lại. Cộng với trận pháp Cấm Thần đã thất lạc từ lâu, ngay cả phiên bản cấp thấp cũng không đủ để ép xuống sức mạnh của nam nhân này, tạm thời cũng đủ ngăn nam nhân này bị nhìn trộm.

Cùng lúc đó, những cao thủ ở Thanh Dương Thành không còn có thể nắm bắt được khí tức cường đại trước đó, bọn họ không khỏi bối rối, sau đó thầm thì trong lòng, chẳng lẽ là tuyệt thế đại lão gì đó đi qua Thanh Dương Thành?

Bọn họ cũng ra ngoài để kiểm tra, nhưng đáng tiếc, chỉ tìm được nửa manh mối.

Trong viện Dạ gia.

"Được rồi, Vân Cô, nơi này giao cho ta, người thu dọn đồ đi, lát nữa chúng ta sẽ đến Thành chủ phủ."

"Vâng, tiểu thư."

Sau khi Vân Cô rời đi, Dạ Nhiễm Âm đứng thẳng trên phiêu phù ở không trung nhìn nam nhân phía dưới.

Cuối cùng, khi hơi thở của hắn dâng lên đến một trình độ nhất định, lông mi hắn chớp động, đột nhiên mở ra một đôi mắt đen láy rộng lớn đẹp đẽ như bầu trời đầy sao.

Đôi mắt đó lạnh lùng, thờ ơ, không chút cảm xúc.

Hắn ngồi dậy trong khoảng không, mái tóc đen dài buông xuống từ vai như một dòng suối chảy, khiến bờ vai rộng hơn, đôi chân dài hơn, dáng người trở nên hoàn hảo hơn.

Hắn chậm rãi cúi đầu, trên khuôn mặt không chút biểu cảm, trông cao quý, lạnh lùng lại xuất trần, giống như một vị thần quan sát thế giới.

Đôi mắt lạnh lùng vô tình, sau khi quét qua Dạ Nhiễm Âm, đưa hình bóng của nàng vào mắt, lúc này mới có một tia dao động.

"Là ngươi."

Giọng nói của nam nhân lạnh lùng êm tai, giống như thiên ngoại tiên âm.

Dạ Nhiễm Âm nghe xong, nhịn không được cảm thán trong lòng, mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, ngay cả giọng nói cũng hay như vậy.

"Đúng vậy, là ta."

Dạ Nhiễm Âm nhìn vào đôi mắt đen đẹp đẽ của nam nhân rồi lẩm bẩm đáp lại.

Nam nhân này đẹp đến mê người, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt, giống như bị mê hoặc, đến trái tim cũng không thể khống chế được nhịp đập của mình.

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Nam nhân tiếp tục hỏi.

"Hả?"

Dạ Nhiễm Âm dần dần thanh tỉnh, nam nhân này đang hỏi chuyện lúc trước nàng nhúng chàm hắn sao?

Không thể nào?

Dạ Nhiễm Âm nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của đối phương, chẳng lẽ hắn muốn.....bắt nàng phải chịu trách nhiệm?

Nhưng mà hắn đẹp như vậy, chịu trách nhiệm cũng không phải không được....

"Mỹ nhân."

Giọng điệu Dạ Nhiễm Âm ngả ngớn: "Ngươi muốn thế nào?"

Ánh mắt nam nhân vẫn lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Ta tên Phong Cửu Thần."

Nói xong, hắn dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói: "Bản tôn muốn ngươi tu luyện thành Thiên Tôn trong vòng mười năm, cùng ta lập khế ước."

"Thiên Tôn?"

Sắc mặt Dạ Nhiễm Âm hơi thay đổi, vì Đế Nữ truyền thừa, nàng biết Thiên Tôn là một chí cao vô thượng, cảnh giới rất khủng bố, Đế Nữ năm đó chính là cảnh giới này.

Cơ bắp và gân cốt của nam nhân này đều bị đứt, trên người hắn còn có phong ấn, làm sao có thể biết về Thiên Tôn?

Nhưng mà, mấu chốt hiện tại không phải là Thiên Tôn, mà là nàng vừa rồi cùng một nam nhân quan hệ, còn chưa đi đến cuối cùng, vì sao phải ép nàng tu luyện?

"Chúng ta không thể trực tiếp lập khế ước sao?"

Nàng sẵn sàng chịu trách nhiệm vì lương tâm, nếu hắn không đẹp, nàng sẽ ném hắn xuống vực nước lạnh tự sinh tự diệt.

"Không thể."

Phong Cửu Thần thần sắc lạnh băng phủ nhận.

"Ồ."

Dạ Nhiễm Âm vỗ vỗ tay, thu hồi cờ trận xung quanh, nói với Phong Cửu Thần: "Vậy quên đi, ngươi mời người khác đi giỏi hơn đi, mời đi không tiễn."

Không phải nàng không muốn chịu trách nhiệm, mà là yêu cầu của đối phương quá cao khiến nàng không thể đáp ứng được, nàng thậm chí còn không biết Thiên Tôn là gì.

"?"

Nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm Âm, Phong Cửu Thần chậm rãi cau mày.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Hắn khẽ cử động ngón tay, một bức tường linh lực vô hình từ trong không khí xuất hiện, chặn đường Dạ Nhiễm Âm.

Dạ Nhiễm Âm bất mãn quay đầu lại: "Sao nào? Ngươi còn muốn ăn vạ ta sao?"

Đôi mắt như sao của nam nhân rất đẹp, cũng rất sạch sẽ, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, như thể trên đời không có gì có thể lay động được nội tâm hắn.

Khi hắn nhìn Dạ Nhiễm Âm, chỉ đơn thuần mà nhìn nàng, không có bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào.

"Người đã định sẵn sao có thể tùy tiện từ bỏ?"

Giọng nói của hắn lãnh đạm, không giống như đang dây dưa với Dạ Nhiễm Âm, mà chỉ nói ra sự thật.

"Từ từ."

Dạ Nhiễm Âm có cảm giác như bọn họ không ở cùng một kênh.

"Lúc nãy ngươi nói, không phải ở Hàn Đàm, chúng ta.....ừm, không phải chuyện kia sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân vẫn vô cảm, nhưng vành tai dưới mái tóc đen lại nhuốm một màu hồng nhạt.

"Ừ, không phải chuyện kia."

Tuy rằng khí chất cường đại, nhưng vẫn luôn hỏi gì đáp nấy, thái độ cũng không hung hăng, Dạ Nhiễm Âm cũng rất vui lòng cùng hắn nói chuyện: "Vậy ngươi vừa mới nói muốn ta cùng ngươi lập khế ước, là có ý gì?"