Chương 10: Mỹ Nam Yêu Nghiệt Sắp Tỉnh
Người Đế Đô ở Phương gia tới?
Phản ứng đầu tiên của Dạ gia chủ là khiến Ôn gia hối hận vì đã liên hôn với Phương gia.
Nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ tới Hộ Quốc Công phủ mà Diệp tam thiếu nói, con gái ruột của hắn không chỉ là luyện đan sư nhị phẩm, lại còn gả vào Phương gia ở Đế Đô.....
Chẳng lẽ hai Phương gia này là một?
Nghĩ tới đây, Dạ gia chủ vui vẻ lên, nhanh chóng đứng dậy: "Mau mời Phương gia vào."
"Ta cho phép ngươi đứng lên."
Dạ gia chủ vừa mới đứng lên, Diệp Diệc Lan vung ống tay áo lên, một kiện pháp khí liền ầm ầm nổ tung chĩa thẳng vào Dạ gia chủ, làn sóng không khí dữ dội ngay lập tức đè bẹp Dạ gia chủ quỳ nằm sấp xuống.
Hắn đau đớn kêu lên, muốn chửi mắng, nhưng nghĩ đến thân phận của Diệp Diệc Lan, hắn lại nhịn xuống.
Thấy vậy, Dạ Nhiễm Âm trên môi lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Biểu muội."
Chú ý tới biểu tình của nàng, Diệp Diệc Lan vội vàng nói: "Đây là Linh Khí nhị ca luyện chế, muội thích không? Nếu muội thích, ta còn có rất nhiều loại, đều cho muội hết."
"Không cần."
Dạ Nhiễm Âm lắc đầu, sau đó hỏi hắn: "Huynh ngàn dặm xa xôi tới Thanh Dương trấn tìm mẫu thân ta vì chuyện gì?"
"Âm Âm biểu muội."
Vẻ mặt Diệp Diệc Lan ngay lập tức trở nên nghiêm túc: "Ta tới đón muội về Đế Đô, nãi nãi và phụ thân đã liên lạc người giúp muội trị liệu mạch, dù sau này muội có thể tu luyện hay không, muội đều là tiểu thư kim tôn ngọc quý của Hộ Quốc Công phủ ta, chúng ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào bắt nạt muội."
Dạ Nhiễm Âm mắt đẹp hơi cụp xuống, không trả lời.
"Biểu muội."
Diệp Diệc Lan có chút khẩn trương, hắn cố gắng nhớ lại những điều mà các cô gái thích: "Ở Đế Đô nhiều đồ ăn ngon và thú vị, còn có trang sức xinh đẹp và son phấn....."
"Được."
Đôi môi đỏ mọng của Dạ Nhiễm Âm hé mở, đồng ý với hắn.
Bây giờ nàng là Dạ Nhiễm Âm, nàng đương nhiên sẽ gánh vác trách nhiệm thuộc về Dạ Nhiễm Âm.
Giống như chăm sóc người nhà nàng.
Mặc dù, có lẽ trong mắt những người trong Hộ Quốc Công phủ, nàng mới là người cần được chăm sóc.
Diệp Diệc Lan sửng sốt một lát mới phản ứng lại, sau đó mừng rỡ nói: "Biểu muội, muội đồng ý về Đế Đô sao? Thật tốt quá! Thật sự quá tốt rồi, gia gia nãi nãi cùng bọn huynh trưởng đệ đệ nhìn thấy muội, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Dạ Nhiễm Âm gật gật đầu: "Ta có thể đi theo huynh về Đế Đô, nhưng phải đợi ba ngày sau."
Trong ba ngày này, nàng phải sắp xếp lại những thứ thuộc về nguyên chủ và đồ vật của mẫu thân, cũng chờ Ôn gia trả lại những thứ mẫu thân cho nàng.
Diệp Diệc Lan hưng phấn nói: "Chỉ cần muội nguyện ý, đừng nói ba ngày, thậm chí ba tháng cũng được."
Nói xong, hắn nhịn không được kéo Dạ Nhiễm Âm ra ngoài: "Đi, cái gì mà Dạ gia chó má, chúng ta không ở lại đây nữa, ta mang muội đến Thành chủ phủ."
Tuy thân hình của Dạ Nhiễm Âm mảnh khảnh như vậy, nhưng sức lực lại không nhỏ, Diệp Diệc Lan kéo nửa ngày cũng không lay động được nàng.
Không đợi hắn mở miệng đặt câu hỏi, Dạ Nhiễm Âm liền nói: "Biểu ca, huynh đi trước đi, ta về thu dọn một số đồ vật."
Thích Vô Dạng cũng chỉ điểm hắn: "Dù sao Nhiễm Âm cô nương cũng là nữ nhi, cần có không gian riêng tư."
Diệp Diệc Lan thu hồi ánh mắt lưu luyến: "Vậy được, biểu ca chờ muội ở Thành chủ phủ."
"Được."
Dạ Nhiễm Âm nói xong liền xoay người rời đi, Phương gia từ Đế Đô tới?
Nàng căn bản không có hứng thú!
Ngược lại, nàng càng hứng thú với tuyệt thế mỹ nam sắp thức tỉnh trong không gian Đế Chi hơn.
Gia chủ Dạ gia muốn ngăn cản nàng, nhưng Diệp Diệc Lan ở một bên như hổ rình mồi, hắn đành phải từ bỏ.
_____
Người Phương gia từ Đế Đô tới là một nam nhân trung niên có bộ râu ngắn.
Thần sắc hắn ngạo mạn, cằm hơi nhếch lên, ánh mắt khinh miệt một đường bước đi đánh giá bốn phía, toàn thân tràn ngập cảm giác cao cao tại thượng.
Tuy nhiên, cảm giác này biến mất ngay lập tức khi ngang qua Diệp Diệc Lan và thành chủ Thích Vô Dạng ở Thanh Dương Thành.
Nhìn thấy hai người đó, hắn giống như chuột gặp mèo, lập tức siết chặt đuôi, không dám tỏ ra bất kính.
"Diệp…… Diệp tam công tử, Thích đại công tử, hai người cũng ở đây sao, ha ha...."
Tuy nhiên, hai người lại không thèm liếc nhìn hắn một cái.
Diệp Diệc Lan buồn bực hỏi Thích Vô Dạng: "Lần này ta tới vội quá, quên chuẩn bị lễ vật, huynh nói xem có phải biểu muội của ta sẽ không vui không?"
Thích Vô Dạng cười nói: "Chắc là không, Nhiễm Âm cô nương nhìn qua không giống những người hay so đo đó."
Diệp Diệc Lan lại vui vẻ: "Ừ, biểu muội Âm Âm của ta đương nhiên là tốt nhất rồi, nhưng lễ vật không thể thiếu được, để ta xem lần này ta có mang thứ gì tốt đến không, không đủ thì chờ ta về Đế Đô sẽ mua thêm cho muội ấy...."
Bóng dáng hai người rời đi dần dần xa dần, giọng nói cũng biến mất trong tai mọi người.
Nam nhân trung niên từ Phương gia tới vẻ mặt u ám đứng cạnh cửa, nhìn theo bóng lưng của họ.
Mãi cho đến khi bóng dáng họ biến mất, hắn mới thu ánh mắt lại, bước vào nhà.
Trong nhà, Dạ gia chủ vốn đang quỳ nay đã đứng dậy, lau sạch bụi bặm trên người, khôi phục lại phong thái như Dạ gia chủ trước đây.
Nhưng dù vậy, nam nhân trung niên vẫn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường và dò xét.
"Ta là tổng quản Phương gia một trong năm đại gia tộc ở Đế Đô, Phương Dương, lần này phụng lệnh của chủ mẫu, đến thăm Dạ lão gia."
Dạ gia chủ hưng phấn hỏi: "Chủ mẫu nhà ngươi chính là con gái của ta sao?"
Tổng quản Phương gia chán ghét nhíu mày, nhưng vẫn nói: "Về mặt quan hệ huyết thống thì đúng là như vậy."
"Tốt."
Dạ gia chủ cười haha: "Vậy con gái ngoan của ta ở đâu? Nó có tới Thanh Dương Thành không? Có phải nó nói ngươi tới Đế Đô đón chúng ta không?"
"Dạ lão gia."
Giọng nói lạnh như băng của Phương Dương phá vỡ mộng đẹp của hắn: "Chủ mẫu nhà ga trăm công ngàn việc, vẫn chưa tới Thanh Dương Thành."
Nói xong, hắn đưa cho Dạ gia chủ một chiếc nhẫn: "Đây là nhẫn không gian, bên trong chiếc nhẫn là một món quà do chủ mẫu chuẩn bị cho Dạ lão gia, chủ mẫu nhà ta nói, sau này Dạ lão gia cần gì chỉ cần sai người truyền tin là được. Về phần Đế Đô, đó không phải là nơi mà Dạ lão gia có thể đặt chân đến."
Dạ gia chủ sửng sốt.
Cái gì mà Đế Đô không phải là nơi hắn có thể đặt chân đến?
Con gái hắn không muốn hắn tới Đế Đô?
Tổng quản Phương Dương hoàn toàn không quan tâm đến những gì hắn nghĩ.
"Dạ lão gia là người thông minh, hy vọng sau này ngài sẽ không làm điều gì khiến chủ mẫu khó xử."
Nói xong lời cảnh báo cuối cùng này, hắn quay người bỏ đi: "Ta còn có việc phải làm, cáo từ."
Dạ gia chủ tỉnh táo lại, muốn thuyết phục hắn ở lại, nhưng Phương Dương chướng mắt toàn bộ Dạ gia, đương nhiên sẽ không hạ mình ở lại.
Bị phớt lờ và coi thường, Dạ gia chủ đè nén trong lòng: "Dựa vào cái gì không cho ta đến Đế Đô?"
"Ngày trước không có cơ hội thì thôi đi, bây giờ nếu con gái của ta là chủ mẫu của một trong năm đại gia tộc, dựa vào cái gì còn không cho ta đi?"
"Phi! Cẩu nô tài, mắt chó xem thường người, để xem sau khi ta đến Đế Đô có nói con gái của ta thu tập ngươi không!"
Mà lúc này, Thích Vô Dạng vừa rời khỏi Dạ gia không lâu liền nói với Diệp Diệc Lan: "Phương gia chỉ phái tổng quản tới, xem ra vị chủ mẫu của Phương gia kia cũng không thật sự muốn thừa nhận người nhà này."
Trên mặt Diệp Diệc Lan lộ ra vẻ chán ghét: "Với tính cách dẫm đạp người khác của bà ta, ăn cây táo rào cây sung, không muốn nhận người nhà này mới là chuyện bình thường."
Cùng lúc....
Sau khi Dạ Nhiễm Âm trở lại sân, tránh xa tầm mắt của mọi người, cô cũng thay đổi chủ ý, tiến vào không gian Đế Chi.