Chương 9: Phế Vật Là Thiên Kim Thật Của Hộ Quốc Công Phủ?
Sắc mặt Dạ gia chủ nhanh chóng chuyển sang màu gan heo xấu hổ.
Nhưng vì ngại uy danh của Diệp gia trong Hộ Quốc Công phủ nên dù không muốn làm cũng chỉ có thể chịu nhục mà quỳ xuống.
Dạ Nhiễm Âm lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Diệp Diệc Lan tam thiếu gia của Diệp gia từ Đế Đô tới, có thái độ rất kỳ lạ với nàng, dường như muốn giúp nàng?
Nàng thậm chí còn ảo giác nghĩ hắn bắt Dạ gia chủ quỳ xuống là vì nàng.
Nhưng mà.....
Sao có thể chứ?
Nàng chưa bao giờ đến Đế Đô, cũng không quen biết người Diệp gia.
Có lẽ do....nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ Diệp tam thiếu chỉ là một người qua đường không thích Dạ gia chủ.
Dạ Nhiễm Âm nghĩ, liền thu hồi ánh mắt.
Nàng hoàn toàn không có hứng thú với trò hề ở đây, thậm chí còn nóng lòng muốn quay trở lại sân nhỏ của mình - bởi vì Đế Hồn Linh mới truyền âm nói cho nàng biết, tuyệt thế mỹ nam nàng "kim ốc tàng kiều" đặt trong không gian Đế chi sắp tỉnh.
Nàng muốn quay lại xem.
Nàng đang chuẩn bị rời đi.
"Dạ tiểu thư, xin dừng bước."
Kim tôn ngọc quý Diệp tam thiếu đến từ Đế Đô bỗng nhiên mở miệng gọi nàng.
"Hả?"
Dạ Nhiễm Âm dừng bước, bối rối quay lại: "Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Dạ Nhiễm Âm nhìn sang, mặt mày tuấn lãng của Diệp Diệc Lan tràn ngập sự háo hức, một chút thân cận, thậm chí còn có một chút lấy lòng không che dấu được, ngữ khí có chút kích động: "Kỳ thật, ta tới Thanh Dương Thành là vì ngươi."
Vừa nói xong lời này, mọi người đều ồ lên.
Vì Dạ Nhiễm Âm?
Tam thiếu gia của Hộ Quốc Công phủ - thiên chi kiêu tử Đế Đô của Đông Long đế quốc, vậy mà lại vì một phế vật Dạ Nhiễm Âm ngàn dặm xa xôi chạy tới Thanh Dương Thành?
Sao có thể!
Mọi người vừa kinh ngạc vừa bối rối, Diệp Diệc Lan nói: "Không, cũng không hẳn là vì ngươi, cũng là vì mẫu thân ngươi."
"Hả?"
Dạ Nhiễm Âm cau mày: "Có ý gì?"
Diệp Diệc Lan nhịn không được kích động, bước nhanh đến trước mặt nàng, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nàng: "Mẫu thân ngươi, Dạ Thải Vi, bà ấy là cô cô của ta, mà ngươi Âm Âm, ngươi là biểu muội của ta."
"!!!!"
"???"
Diệp Diệc Lan vừa nói xong lời này, tất cả mọi người sợ ngây người.
Cái gì?
Sao có thể?
Phế vật Dạ Nhiễm Âm này, sao lại có biểu ca lợi hại như vậy?
"Chuyện này không có khả năng!"
Gia chủ Dạ gia quỳ trên mặt đất như một con chó là người đầu tiên phủ nhận: "Dạ Thải Vi, nó là người của Dạ gia ta, là con gái của ta, sao có thể là cô cô của ngươi được."
Nghe vậy, Diệp Diệc Lan chán ghét nhìn Dạ gia chủ một cái: "Ta hỏi ngươi, 33 năm trước, trong rừng Linh Thú xuất hiện một bảo vật kỳ lạ, Dạ gia mấy người có từng đi tranh đoạt bảo vật kì lạ đó không?"
Sắc mặt Dạ gia chủ khẽ thay đổi.
"Lúc trước bà nội ta cũng ở trong rừng Linh Thú, hơn nữa người mang lục giáp, trong bụng thai nhi do tác động của linh khí mà sinh non."
"Vừa lúc gặp thú triều bạo động, bà nội thậm chí còn không có thời gian để nhìn con gái mình mà xông ra chiến trường."
"Ai có thể ngờ rằng sau khi thú triều kết thúc, những người ở lại giao con gái cho bà ấy, nhưng đó hoàn toàn không phải là con gái của bà ấy. Mà là, con gái của Dạ gia mấy người."
"Nếu không phải khoảng thời gian trước Đế Đô xảy ra chuyện....nhà của chúng ta còn không biết, kim tôn ngọc quý chúng ta nuôi dưỡng là bạch nhãn lang, vậy mà lại là con gái của người khác. Mà cô cô ruột của ta, vẫn lưu lạc bên ngoài, biểu muội của duy của ta lại bị nhận hết ánh mắt lạnh nhạt, bị người khác khinh nhục."
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt tuấn lãng của Diệp Diệc Lan lạnh như nước, hắn nắm chặt nắm đấm, đè nén tức giận trong lòng và sát ý đối với Dạ gia cùng Ôn gia.
Nếu không phải trước khi tới Thanh Dương Thành được các trưởng bối dặn dò, không được gϊếŧ người thì hắn đã sớm cho Dạ gia và Ôn gia đẹp mặt.
Thành chủ Thích Vô Dạng của Thanh Dương Thành nhận thấy sát ý của hắn, tiến lên một bước, vỗ vỗ bờ vai của hắn, một bên trấn an hắn, một bên nói với mọi người: "Trước khi tới đây, chúng ta đã tìm được người năm đó, giải thích toàn bộ sự tình, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, vấn đề này không có gì sai sót."
Mọi người nghe xong tin này trong lònh đều khϊếp sợ.
Vậy mà lại là sự thật!
Dạ Thải Vi, cùng con gái Dạ Nhiễm Âm của bà ấy, trên người chảy huyết mạch của Hộ Quốc Công phủ nổi danh lẫy lừng.
Bọn họ cao quý như vậy sao?
Mọi người thất thần nghĩ.
Dạ gia chủ vốn dĩ không cam lòng quỳ xuống, trong lòng cảm thấy một tia vui mừng.
Dạ Thải Vi và Dạ Nhiễm Âm là con cái của Hộ Quốc Công phủ, vậy hắn, chẳng phải có thể cưỡi gió đông của Hộ Quốc Công phủ sao?
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng yêu mến nhìn Dạ Nhiễm Âm: "Âm Âm, ngoại tổ phụ thật sự không nghĩ tới, con....con vậy mà lại là hậu nhân Diệp gia của Hộ Quốc Công phủ, cũng đừng quên, con ở Thanh Dương Thành này, còn có người ngoại tổ phụ là ta đó."
Dáng vẻ này, cứ như thể trước đây người coi thường và hét lên muốn gϊếŧ Dạ Nhiễm Âm không phải cùng một người.
Dạ Nhiễm Âm ghê tởm bộ dáng vô liêm sỉ của hắn: "Chỉ bằng ông, làm ngoại tổ phụ của ta? Ông xứng sao?"
Dạ gia chủ gia giật giật má, xấu hổ cười: "Ta không xứng, nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật con và Thải Vi lớn lên ở Dạ gia, ta đối với các ngươi, không có thân ân, cũng có dưỡng ân……Con tuyệt đối không thể vong ân phụ nghĩa được."
"A."
Dạ Nhiễm Âm nhẹ a một tiếng: "Dưỡng ân? Dưỡng ân lớn, mẹ ta vì Dạ gia vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, chắc là đủ rồi đi?"
"Ngươi!"
Dạ gia chủ trừng mắt nhìn nàng, phế vật Dạ Nhiễm Âm này rõ ràng ngày xưa nhút nhát nhất, sao hôm nay lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy?
Ở một bên, Diệp Diệc Lan không nhìn ra Dạ Nhiễm Âm bất kính, mặt mày hắn trầm xuống, thân hình tuấn lãng cao dài, hắn tiến lên một bước, bảo vệ Dạ Nhiễm Âm ở phía sau.
"Dạ gia chủ không nói, suýt chút nữa ta cũng quên, Dạ gia ngươi giúp Hộ Quốc Công phủ ta nuôi dưỡng cô cô và biểu muội Âm Âm là thật, nhưng Hộ Quốc Công phủ của chúng ta cũng giúp mấy người nuôi con gái, hơn nữa những năm gần đây bọn họ tiêu phí tài nguyên, nguồn lực họ bỏ ra trong những năm qua đã vượt xa nguồn lực của cô cô và biểu muội Âm Âm, không biết Dạ gia chủ định lấy cái gì báo đáp chúng ta."
Những lời này lập tức làm cho Dạ gia chủ phát ngốc.
Đúng rồi.
Hắn chỉ lo nịnh bợ Hộ Quốc Công phủ, vậy mà quên hỏi tới con gái mình.
Nhưng mà, Hộ Quốc Công phủ nuôi con gái tiêu phí tài nguyên, nhất định không thể tưởng tượng được, chỉ sợ bán toàn bộ gia tộc cũng không đền nổi đi?
Hắn chần chừ: "Con gái của ta, nó thế nào rồi?"
Diệp Diệc Lan từ lâu đã nhìn thấu sự tham lam và nịnh nọt của Dạ gia chủ, hắn phẩy phẩy chiếc quạt gấp trong tay, cười nói: "Bà ta a, dù là một con gà rừng, cũng đã đạt được vinh quang của Hộ Quốc Công phủ chúng ta, thành nhị phẩm luyện đan sư, bây giờ gả vào Phương gia một trong năm đại gia tộc của đế quốc.....là đối tượng được rất nhiều nữ nhân trong Đế Đô hâm mộ."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Diệp Diệc Lan mang theo ý vị thâm sâu.
Hắn biết bạch nhãn lang kia ở Đế Đô luôn luôn thanh cao kiêu ngạo, hiện giờ biết chính mình có người cha như vậy, không chừng cũng không muốn tới nhìn một cái.
Không bằng hắn giúp Dạ gia chủ một phen, để Dạ gia chủ biết con gái hắn ghê gớm thế nào, chỉ có như vậy, Dạ gia chủ tham lam mới cố gắng hết sức để ôm lấy "đùi" cô con gái đó nhỉ?
Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của Diệp Diệc Lan, hô hấp của Dạ gia chủ ngày càng nặng nề.
Ánh sáng trong mắt lập loè, không biết đang tính kế gì.
Dạ Nhiễm Âm không để ý tới Dạ gia chủ, nàng nhìn người che ở trước mặt mình, cảm thấy có chút mới lạ.
Nàng duỗi tay chọc chọc bờ vai của hắn, đang muốn mở miệng, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Ngay sau đó, gã sai vặt của Dạ gia vừa lăn vừa bò chạy vào: "Gia....gia chủ.....người Phương gia ở Đế Đô tới."