Chương 8: Nếu Đã Biết Vô Lễ, Vậy Quỳ Xuống Sám Hối Đi
"Ngươi cười cái gì?"
Ôn gia chủ nhíu mày hỏi.
Dạ Nhiễm Âm nhướng mày, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười lạnh lùng: "Ta đang cười, ông lão già này, lớn lên chẳng ra gì, còn tưởng mình rất đẹp sao."
"Làm càn!"
"Nhãi ranh vô lễ!"
Ôn gia trưởng lão cùng Ôn gia chủ đều tức giận, trên mặt không giấu được sát ý, Dạ Nhiễm Âm cũng không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nhìn thấy mặt ông thèm muốn linh bảo pháp y của ta, lại làm ta nhớ tới, lúc trước mẹ ta cũng coi trọng mặt mũi của ta, đã ban cho Ôn Tử Giác cùng người Ôn gia thiên linh địa bảo, bây giờ, nếu các người muốn từ hôn, những thiên linh địa bảo đó có phải nên trả lại không?"
Người Ôn gia nghe được lời này sắc mặt liền thay đổi.
Mẹ của Dạ Nhiễm Âm - Dạ Thải Vi thường xuyên đi ra ngoài rèn luyện, mang về thiên linh địa bảo đều là thứ tốt khó gặp, còn rất quý giá, muốn trả hết lại, giống như bóc một lớp da trên người Ôn gia, làm sao bọn họ có thể trả lại được?
"Nói như vậy, ngươi đồng ý từ hôn?"
Tuy nhiên, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đoán ra, sự ưu ái của quý nữ Đế Đô Phương gia rõ ràng là quý giá hơn vật ngoài thân.
Nếu có thể giải quyết Dạ Nhiễm Âm, làm Ôn Tử Giác không còn gánh nặng cưới quý nữ Phương gia thì tất cả những thứ đó đều có thể trả lại cho Dạ Nhiễm Âm.
Gia chủ Ôn gia đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
Thấy hắn không có ý định quỵt nợ, Dạ Nhiễm Âm lười biếng lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc bội ném về phía Ôn gia chủ.
"Nói thật, bảo vật trong mắt ngươi không bằng một cọng cỏ, Ôn Tử Giác kia, ta rất chướng mắt."
"Ngươi!"
"Thứ phế vật như ngươi cùng Tử Giác nhà ta khác nhau một trời một vực, còn dám dõng dạc nói Tử Giác nhà ta chướng mắt, thật nực cười!"
"Phế vật ngu dốt, ta biết ngươi nhất định là cố ý nói những lời mỉa mai, bởi vì không thể gả cho Tử Giác."
Dạ Nhiễm Âm trợn trắng mắt, Ôn gia tự tin thật, tốt nhất nên cắt đứt quan hệ với bọn họ càng sớm càng tốt, tránh cho sau này bị liên luỵ.
"Hôm nay trả lại tín vật, hôn nhân của hai nhà kết thúc tại đây, ngoài ra, ta cho các người ba ngày trả lại thiên địa linh bảo của mẹ ta, nếu trong vòng ba ngày không gom đủ, Ôn gia chủ đừng trách ta đi chợ đen nhờ người ra tay."
Lời nói của Dạ Nhiễm Âm khiến người trong Ôn gia lập tức đen mặt.
Chợ đen là một thế lực đen tối lan rộng khắp lục địa Huyền Linh. Cho dù chỉ có một chi nhánh chợ đen ở Thanh Dương Thành, cũng không ai dám động tới.
Hơn nữa hầu như tất cả dịch vụ đều có thể mua bán ở chợ đen, Dạ Nhiễm Âm có thể lấy được linh bảo pháp y, còn có tuỳ tùng là Thiên Võ Cảnh, nghĩ đến cũng không thiếu để thuê những tên côn đồ ở chợ đen để đòi nợ.
Đáng ghét!
Xem ra tất cả những điều tốt nhận được từ Dạ Thải Vi đều phải nôn ra ngoài.
Ôn gia chủ trong lòng đang rỉ máu, nhưng trên mặt lại mạnh mẽ nói: "Ngươi yên tâm, ta đường đường là một trong ba đại gia tộc của Thanh Dương Thành, ta cũng không thèm đồ phế vật như ngươi."
Sau khi buông lời cay nghiệt xuống, hắn sai người nhấc Ôn Uyển Tình đang la hét không dứt như vũng bùn lên, thở phì phò rời khỏi Dạ gia, bước chân rất vội vàng, như thể có người đang đòi nợ sau lưng.
___
"Quỳ xuống!"
Ôn gia vừa rời đi, Dạ gia chủ không khỏi tức giận làm khó Dạ Nhiễm Âm, lạnh giọng quát lớn.
"Ai cho phép ngươi chủ động từ hôn?"
"Ôn gia sắp trèo lên cành cao, như diều gặp gió, cho dù ngươi trở thành thϊếp thất, cũng có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho gia tộc, nhưng ngươi cái đồ ngu xuẩn này, không tu luyện được thì thôi đi, ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng là không được, ngươi còn có ích gì nữa?"
Hắn là ngoại tổ của Dạ Nhiễm Âm, lại chưa từng coi Dạ Nhiễm Âm là cháu gái của mình, chỉ xem nàng là nỗi ô nhục và vết nhơ trong gia tộc.
Hắn mắng mỏ nàng, không đợi Dạ Nhiễm Âm phản ứng, liền lạnh giọng hạ lệnh: "Ngươi đã gây ra tổn thất nghiêm trọng cho gia tộc, đồ của Ôn gia trả về, gia tộc tịch thu hết, phế vật như ngươi căn bản không xứng dùng những thứ tốt đó, dùng trên người ngươi cũng chỉ lãng phí mà thôi."
Dạ Nhiễm Âm thu lại ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không chút biểu cảm. Sau khi lặng lẽ nghe Dạ gia chủ nói, nàng dùng giọng lạnh lùng vô cảm nói: "Hôn nhân đã bị hủy bỏ, nếu như Dạ gia chủ ông luyến tiếc thông gia Ôn gia này, vậy có thể suy xét tự mình gả qua."
"Ngươi! Phế vật! Ngươi nói cái gì vậy?"
Dạ gia chủ không thể tin được, Dạ Nhiễm Âm lại phản nghịch như vậy, lúc nãy dám làm trái ý Ôn gia, bây giờ còn dám chống lại trưởng bối như hắn?
Dạ Nhiễm Âm không để ý đến sự tức giận của hắn nói: "Ta đã nói rất rõ ràng rồi, nếu không còn gì nữa thì ta đi đây."
"Ngươi! Phản! Phản rồi! Một nghiệt chủng như ngươi muốn làm náo loạn mọi chuyện sao. Có phải ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi không?"
Dạ Nhiễm Âm đã hoàn toàn không còn giá trị, đáy mắt Dạ gia chủ chợt hiện lên sát ý lạnh lẽo.
Những người khác sợ Dạ Thải Vi không dám động đến Dạ Nhiễm Âm, nhưng hắn không sợ, hắn không tin Dạ Thải Vi vì một đứa con gái vô dụng mà ra tay với hắn.
Trong mắt Dạ gia chủ, Dạ Nhiễm Âm dường như là một đứa con gái vô dụng bị gia tộc vứt bỏ.
Ngay lúc này....
"A."
Một âm thanh mơ hồ không rõ ý nghĩa đột nhiên vang lên, đánh gãy sát ý.
"Ai?"
Dạ gia chủ ngẩng đầu, phát hiện thiếu niên nói đi ngang qua vẫn ngồi ở trên tường không có rời đi.
"Tiểu tặc từ đâu tới, muốn tìm cái chết sao?"
"Hừ, đúng là gia chủ Dạ gia, uy phong thật lớn a, Thích huynh còn không mau ra đây, ngươi đến trễ một chút nữa có khi mạng của tiểu gia ta cũng không còn nữa đâu."
"Diệp huynh, nói đùa rồi."
Thiếu niên vừa dứt lời, một giọng nói khác mang theo chút uy hϊếp vang lên.
Sau đó, một thanh niên mặc áo bào xanh bước xuống cầu thang trong hư không, đầu đội tử ngọc quan, khuôn mặt tuấn tú có chút uy nghiêm, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt.
"Dạ thúc."
Hắn hướng gia chủ Dạ gia chậm rãi nói: "Đối với khách quý, không được vô lễ."
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Dạ gia chủ đột nhiên thay đổi.
"Thành chủ."
Hắn nhanh chóng đứng dậy dẫn mọi người đến chào hỏi: "Sao ngài lại đến đây?"
Người tới là thành chủ Thích Vô Dạng mới nhậm chức được hai năm ở Thanh Dương Thành, nghe nói hắn xuất thân từ đại tộc Đế Đô ở Đông Long đế quốc, cực kỳ tài năng, bây giờ mới ngoài hai mươi đã bước vào hàng ngũ Thiên Võ Cảnh, là thành chủ trẻ tuổi nhất của Đông Long đế quốc, đừng nói là gia chủ Dạ gia, tiểu thư Phương gia nhìn thấy hắn cũng phải nhượng bộ.
Bây giờ, hắn gọi Dạ gia chủ một câu Dạ thúc, chẳng qua chỉ là lời nói khách khí, Dạ gia chủ ở trước mặt hắn chỉ sợ chỉ mạnh hơn con kiến một chút.
"Hôm nay bổn thành chủ cùng Diệp thiếu đến."
Thích Vô Dạng giới thiệu thiếu niên trên tường nói: “Vị này là tam thiếu gia của phủ Hộ Quốc Công Đế Đô, Diệp Diệc Lan Diệp công tử."
"Hộ....Hộ Quốc Công phủ?"
Khi nghe bốn chữ này người không khỏi run rẩy.
Ngay cả bọn họ ở Thanh Dương Thành xa xôi, đều đã nghe qua Hộ Quốc Công phủ ở Đông Long đế quốc l*иg lộng chót vót trăm năm.
Đó chính là huynh đệ kết bái đế vương khai quốc Đông Long, trong phủ cưới một công chúa, tất cả con trai trong phủ đều là thiên chi kiêu tử của Hộ Quốc Công phủ a!
Thiếu gia xuất thân như vậy nhất định là người kim tôn ngọc quý!
Người đứng đầu Dạ gia bị bốn chữ "Hộ Quốc Công phủ" làm cho chấn động xôn xao, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, sắc mặt tỏ ra cảnh giác, thậm chí còn cúi đầu khom lưng hành lễ: "Thì ra là Diệp công tử, vừa rồi là Dạ mỗ vô lễ, mong Diệp công tử thứ lỗi."
Diệp Diệc Lan chớp mắt với Dạ Nhiễm Âm với vẻ mặt đứng ngoài cuộc, ngữ khí lười biếng nói: "Đã biết vô lễ, vậy quỳ xuống sám hối đi."
Nghe đến lời này, Dạ gia chủ sửng sốt một chút, sau đó mở to mắt kinh ngạc.
Hắn chỉ nói câu khách khí mà thôi, Diệp tam thiếu lại dám bắt hắn quỳ xuống?