Chương 7: Linh Bảo Pháp Y
Bốp
Không đợi mọi người phản ứng, Dạ Nhiễm Âm lại tát vào mặt Ôn Uyển Tình.
"Cái tát này là do ngươi tính kế ta."
Bốp
"Cái tát này là bởi vì ngươi nguyền rủa mẫu thân của ta."
Bốp
"Cái tát này....."
Rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú của Ôn Uyển Tình bị tát đến sưng tấy như đầu heo.
Cảnh tượng đảo ngược này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Nhưng mà, rất nhanh Ôn Uyển Tình đã sớm thoát ra khỏi ảo ảnh.
"Tiện nhân."
Cô ta tức giận tấn công Dạ Nhiễm Âm: "Ngươi dám đánh bổn tiểu thư? Bổn tiểu thư muốn gϊếŧ ngươi!"
Linh khí quanh thân cô ta kích động, chưởng Dạ Nhiễm Âm bằng một cơn gió dữ dội.
"Xong rồi!"
Nhìn thấy cảnh này, có người không khỏi thở dài trong lòng: "Đồ phế vật Dạ Nhiễm Âm này, dám kiêu ngạo đánh linh võ cấp năm Ôn gia tiểu thư, lần này nàng ta chết chắc rồi."
Thậm chí có người còn sợ hãi, hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn đến cảnh tượng Dạ Nhiễm Âm chết thảm.
Tuy nhiên
"A...."
Một tiếng hét thảm qua đi.
Bùm!
Một thân ảnh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
"Lần này Dạ Nhiễm Âm chết chắc rồi sao?"
Mọi người không khỏi nhìn người ngã xuống đất không đứng dậy được.
Nhưng không ngờ…
"Hả? Sao có thể?"
"Ôn nhị tiểu thư? Sao có thể! Người vừa bị đánh vừa la hét lại là Ôn tiểu thư?"
"Không phải ta đang nằm mơ chứ? Sao có thể!"
Lúc này, Dạ Nhiễm Âm trông vẫn bình tĩnh thong dong, nàng đứng cao, gió thổi tung váy, vạt áo bay tứ phía, khí chất thần tiên làm nàng càng xinh đẹp không gì sánh được.
Phế vật Dạ gia, sao lớn lên lại đẹp như vậy?
Rất nhiều người nhìn nàng, đều bị vẻ đẹp của nàng làm cho thất thần.
Bên kia, Ôn Uyển Tình sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, nôn ra máu, trên mặt tràn đầy khó tin: "Làm sao có thể.....làm sao có thể.....ta lại thua bởi thứ phế vật này?"
Việc bị Dạ Nhiễm Âm đánh bay khiến linh khí của cô ta lập tức tụt dốc, cả người bị đả kích mạnh.
"Làm càn!"
Đột nhiên, Ôn gia chủ vẻ mặt khó coi, lấy Thiên Vũ Cảnh uy áp, lập tức hướng về phía Dạ Nhiễm Âm ép sát: "Ngươi lại dám lừa gạt?"
Áp lực mạnh mẽ vô cùng áp đảo, nếu là người bình thường, chắc chắn đã bị cổ khí này ép buộc phải quỳ gối.
Nhưng.....
Dạ Nhiễm Âm vẫn đứng thẳng, thậm chí không hề cong lưng.
Vân Cô ở trong đám người lập tức nhảy ra ngoài, mạnh mẽ bảo vệ Dạ Nhiễm Âm, vẻ mặt không thiện ý hỏi Ôn gia chủ: "Ôn gia chủ, nói cho hậu bối tự giải quyết chuyện của mình, ngài đây là muốn lật lọng?"
Khi nói chuyện, trên người Vân Cô cũng có một áp lực mạnh mẽ quét qua.
"Ôi....Thiên Cảnh Võ sao có thể!"
Đây là lần đầu tiên Vân Cô bại lộ tu vi của mình trước mặt người khác, tất cả mọi người trong nháy mắt đều chấn động, đừng nói tới người của Ôn gia, người của Dạ gia tròng mắt cũng sắp rơi xuống.
Nô bộc luôn đi theo phế vật Dạ Nhiễm Âm lại là cao thủ Thiên Võ Cảnh?
Sao có thể!
Đó là nô tỳ không có cảm giác tồn tại a!
Phế vật Dạ Nhiễm Âm kia, có tài đức gì mà được một cao thủ Thiên Võ Cảnh như cô bảo vệ chứ!
Ôn gia chủ càng tức giận hơn, nhưng vẫn nói: "Không phải do Dạ Nhiễm Âm gian lận trước sao? Nếu không sao một phế vật như nó có thể đánh bại Uyển Tình?"
Ôn Uyển Tình chật vật ho ra máu, khi nghe được gia gia nói như vậy, đột nhiên vui mừng như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Đúng vậy, gian lận. Nhất định là do Dạ Nhiễm Âm gian lận....."
Không có khả năng cô ta lại thua một thứ phế vật được!
"Ngươi nói ta lừa gạt, ngươi có chứng cứ không?"
Dạ Nhiễm cười lạnh.
"Ta có thể chứng minh, Diệp tiểu thư không gian lận."
Mọi người sửng sốt một lúc, nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó họ nhìn thấy một công tử trẻ tuổi tuấn lãng khí chất bất phàm đang ngồi trên bức tường sân của Dạ gia.
Công tử trẻ tuổi ngồi trên tường không mình lén nhìn trộm chuyện nhà người khác là không đúng. Vẻ mặt rất nghiêm túc hào phóng, lúc này nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, hắn lấy ra một chiếc quạt xếp, vừa thong thả vừa quạt vừa nói: "Các ngươi tiếp tục đi, ta chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thôi ha ha."
Ôn gia chủ đã nghẹn đến buồn bực, bây giờ lại có người ngoài quấy rầy, ông ta càng tức giận: "Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà nói phế vật này không gian lận?"
"Chỉ cần nhìn Thiên Tằm Y trên người Dạ tiểu thư là biết đó chính là Linh Bảo Pháp Y cấp bốn, khó có thể lay chuyển được những người tu vi dưới Thiên Võ Cảnh, huống gì là cô nương đầu heo chỉ là linh võ cấp năm? Nói cách khác, cho dù Dạ tiểu thư đứng đó không làm gì thì cô nương đầu heo cũng không thể chạm vào nàng ấy."
"Cái gì? Linh bảo pháp y?"
"Phế vật Dạ Nhiễm Âm có thứ đồ tốt như vậy sao?"
"Chết tiệt, chắc chắn là do Dạ Thái Vi để lại cho nàng ta, có người mẹ lợi hại như vậy thật ghê gớm, chẳng những có người hầu cường giả Thiên Võ Cảnh, còn có linh bảo pháp y có thể mặc thoải mái. Mẹ, con có chút hâm mộ phế vật này rồi."
Giữa tiếng nói ngưỡng mộ và kinh ngạc của mọi người, Ôn Uyển Tình tức giận đến suýt hộc máu: "Ngươi.....ngươi nói ai là cô nương đầu heo?"
Công tử trẻ tuổi cười nói: "Ai trả lời thì là người đó."
Ôn gia chủ và Dạ gia không để ý đến Ôn Uyển Tình và công tử trẻ tuổi, bọn họ đều khϊếp sợ nhìn về phía váy áo trên người Dạ Nhiễm Âm.
Vậy mà lại là linh bảo pháp y. Là tứ phẩm! Đối với những người lớn lên ở Thanh Dương Thành mà nói, đây chính là bảo bối truyền thuyết. Sao phế vật Dạ Nhiễm Âm lại có?
Dạ Nhiễm Âm đế nữ truyền thừa đã sớm biết đây là linh bảo pháp y, trong ánh mắt mọi người, nàng nhìn về phía Ôn Uyển Tình: "Ngươi sẽ không nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy sao?"
Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng dùng tay ấn vào vài huyệt đạo trên cơ thể Ôn Uyển Tình.
Ngay sau đó
"A…… Đau! Đau quá…… Đau quá a a a."
Ôn Uyển Tình toàn thân co giật, sắc mặt méo mó, không tự chủ mà hét lên.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên khiến mọi người xung quanh rùng mình.
Đau đớn đến mức nào mà phải hét lên thảm thiết như vậy?
Rõ ràng Dạ Nhiễm Âm là một phế vật, rốt cuộc cô dùng thủ đoạn gì mà làm Ôn Uyển Tình thống khổ như vậy?
Dạ Nhiễm Âm dù bận vẫn ung dung thưởng thức sự thống khổ của Ôn Uyển Tình, phải ai cũng có thể nếm được bàn tay phân cân thác cốt này.
Mà Ôn Uyển Tình đáng bị như vậy.
Suy cho cùng, nàng chỉ đang gϊếŧ chết kẻ hại nguyên chủ.
"Dạ Nhiễm Âm, ngươi tuổi còn nhỏ, sao lại ác độc như vậy!"
Ôn gia chủ gò má giật giật, oán hận nói.
"Bình thường bình thường, vẫn không bằng Ôn nhị tiểu thư muốn huỷ đi trong sạch người khác."
Dạ Nhiễm Âm đáp.
Ôn Uyển Tình hét không ngừng, mọi người xung quanh, ngay cả người nhà Ôn gia, đều không ngừng ghé tai bàn luận.
Ôn gia chủ nghe đến tâm phiền ý loạn, cũng không muốn tiếp tục mất mặt, nham hiểm nhìn chằm chằm Dạ Nhiễm Âm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đủ rồi."
"Dạ Nhiễm Âm, ta biết ngươi làm như vậy, chỉ vì muốn kéo dài không muốn từ hôn."
"Ta thành toàn cho ngươi."
"Chỉ cần lần này ngươi buông tha cho Uyển Tình, hơn nữa dâng linh bảo pháp y lên, ta sẽ làm chủ cho ngươi, để Tử Giác nghênh đón ngươi qua cửa."
"Nhưng mà, sau khi vào cửa, ngươi chỉ có thể làm thϊếp, Tôn phương tiểu thư là chủ mẫu, không thể vượt quá."
Từng câu từng chữ của Ôn gia chủ giống như bố thí, dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói với Dạ Nhiễm Âm.
"......"
Dạ Nhiễm Âm không nói nên lời.
Mọi người xung quanh cũng im lặng một lúc, sau đó bắt đầu bàn luận kịch liệt hơn.
Sau một hồi ngơ ngác, Dạ Nhiễm Âm không nhịn được, cười lớn.
Tiếng cười này khiến Vân Cô, người đang bảo vệ Dạ Nhiễm Âm, trong lòng trầm xuống, cô biết rõ Dạ Nhiễm Âm si mê Ôn Tử Giác như thế nào.
Cô sợ Dạ Nhiễm Âm sẽ tiếp tục dại dột, thoả hiệp với Ôn gia chủ.
Nhưng lúc này......