Người đang ngủ kia thắt một cái lập tức ngồi dậy, giơ cánh tay thon dài chỉnh lại mũ, đôi mắt phượng cong vυ't bên trong chứa đầy lửa giận, anh ấy đang tức giận.
Lập tức nheo mắt nghiến răng.
Mộ Thần: "Cậu nói tôi trông giống một con nhóc? Mắt cậu mù à?"
Joey: ???
Đây là khả năng đọc hiểu gì vậy!
Joey ngỡ ngàng trong giây lát, rồi im lặng vài giây, chống cằm quan sát bạn mình một lúc: "Bỗng dưng tôi thấy cậu nói cũng không sai."
Dù sao nhan sắc của Mộ Thần quả thực rất xuất sắc!
Ngoại trừ việc thiếu dây thần kinh, tính cách nóng nảy và khả năng thấu hiểu có vấn đề, thì nhan sắc của anh ấy tuyệt đối không chê vào đâu được.
Mộ Thần: ???
"Đồ điên!"
Mộ Thần trực tiếp ném gậy bóng chày vào người Joey, "vèo" một cái đứng dậy, thân hình cao 1m78 đứng bên khiến Joey vô hình cảm thấy áp lực, Mộ Thần bực bội nói: "Đi trước đây."
Vừa đi được vài bước lập tức bị kéo lại.
Joey nói: "Chờ đã, cậu không phải đã quên chuyện dì Thu sắp xếp cho cậu và công chúa nhỏ nhà cậu lên show à?"
Nhắc đến chuyện này, Mộ Thần lại vô cùng bực bội, anh ấy vò tóc.
Joey nhìn thấy cảnh này lập tức sờ sờ mũi, cậu ta biết công chúa nhỏ nhà họ Mộ hư hỏng và hay náo loạn đến mức nào... khụ. Joey không thích nói xấu người sau lưng, đặc biệt là người thân của bạn thân nhưng dì Thu đã ra mặt nhờ vả, cậu ta đành phải khuyên nhủ thêm vài câu.
"Ít nhất cũng lên sân khấu lộ mặt một chút chứ."
"Nếu không đến lúc đó khó ăn nói."
Dù công chúa nhỏ như thế nào, dì Thu cũng không thể bị chê trách được, bà ấy kẹt ở giữa hai người như vậy cũng rất khó xử.
Joey biết rõ tính khí của Mộ Thần khó chịu, nóng nảy, dễ bực bội nhưng cậu ta thực sự rất kính trọng người mẹ này.
Đúng vậy.
Mộ Thần suy nghĩ vài giây, cúi người nhặt chiếc mũ lưỡi trai vừa bị mình ném xuống, đội lại lên đầu, hung hăng ấn xuống.
"Đi thì đi, coi như đi xem con chó của cậu."
Miệng lưỡi thật kiêu ngạo mà.
Joey nhún vai, đi theo sau Mộ Thần.
Hai người vừa bước vào thang máy, đã nghe thấy giọng nói non nớt mềm mại.
"Cún ngoan, không sợ, không sợ."
Một cô bé thắt bím tóc, khuôn mặt trắng nõn mềm mại ngồi xổm trên mặt đất, ôm một con chó con còn nhỏ hơn cơ thể nhỏ nhắn của cô bé, thì thầm những lời êm ái, ánh nắng chiếu qua cửa kính phản chiếu lên người cô bé.
Cô bé dường như được tắm trong ánh sáng thánh thiện.
Nửa tiếng trước,
Bằng cách nào đó, một chú chó con xuất hiện trong hội trường. Nếu đó là một chú chó sạch sẽ, dễ thương, thì đã được thu hút những người bạn nhỏ trong hội trường, sẽ tranh nhau ôm và hôn nó.
Nhưng con chó con xuất hiện dưới bộ dạng bẩn thỉu, tai cụp xuống và trông không có sức sống.
Nhìn thấy ánh mắt vừa thương cảm vừa đề phòng của mọi người, chú chó nhỏ cẩn thận khập khiễng đi đến mép tường.
"Con chó này ở đâu ra vậy?"
"Nó có bị bệnh gì không nhỉ?!"
Theo bản năng, các bậc phụ huynh đều ôm chặt con mình vào lòng, đề phòng chú chó nhỏ bất ngờ nổi điên cắn người.
Đúng lúc này, Đoàn Đoàn và Giang Lệ xuất hiện.
Cửa thang máy "đing" một tiếng mở ra, Giang Lệ lập tức nhìn thấy chú chó nhỏ co ro ở góc tường, cau mày, sự ghét bỏ trong mắt không thể che giấu.
Giang Lệ: "Con chó điên này từ đâu tới?"
Điên rồi sao!
Làm sao có thể có chó điên trong phòng phỏng vấn được?
Giang Lệ nhanh chóng suy nghĩ, liếc nhìn mọi người trong phòng: Tất cả mọi người đều cảnh giác ôm con mình, không cho con mình tiếp xúc với chú chó nhỏ.
Cũng không ai dám mạo hiểm đυ.ng đến chú chó nhỏ, sợ bị nó cắn.
Nhưng đây là tầng ba cơ mà!
Làm sao một chó hoang bẩn thỉu có thể chạy lên đây được?
Đây rõ ràng là một phần của bài kiểm tra phỏng vấn!
Giang Lệ suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra ý đồ của ê-kíp chương trình: Mặc dù đây là một câu hỏi phỏng vấn trực tiếp nhưng họ vẫn cần cha mẹ để con cái tiếp xúc với chú chó, đây có lẽ là bài kiểm tra lòng tốt và lòng dũng cảm.