Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 8

Có thể đoán được những bậc phụ huynh này làm sao có thể để con mình trở thành con cờ, vì vậy ngay cả khi họ biết rằng tổ chương trình có thể sẽ không sắp xếp những chú chó bị bệnh hoặc có khả năng tấn công con người, họ cũng không dám để con mình thử.

Nhưng cô ta thì dám!

Giang Lệ vui sướиɠ nghĩ, đây đúng là buồn ngủ gặp ngay chiếu manh. Nếu Đoàn Đoàn bị thương, cô ta có thể kiện chương trình đền tiền, lại còn nhân cơ hội được lên TV, quả là một công đôi việc tốt.

"Đoàn Đoàn, con qua xem con chó này xem..." còn chưa dứt lời, Giang Lệ đã nhìn thấy Đoàn Đoàn ngồi xổm trước mặt con chó nhỏ. Chú chó nhỏ xíu, đáng thương, Đoàn Đoàn cũng nhỏ, hai sinh vật đặt cạnh nhau khiến người ta cảm thấy thương cảm vô cùng.

Đoàn Đoàn đưa tay nhỏ trắng nõn ra, như sợ dọa con chó nhỏ, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Có thể cho Đoàn Đoàn vuốt ve em không? Đoàn Đoàn sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm em đau, được không?"

Giang Lệ khinh bỉ bật cười, cho rằng Đoàn Đoàn thật ngốc nghếch, một con chó làm sao có thể trả lời được chứ?

Nhưng điều kinh ngạc đã xảy ra!

Con chó nhỏ rụt rè trốn trong góc dường như đã hiểu được lời nói của Đoàn Đoàn. Đôi mắt ủ rũ của nó ngước lên, cái mũi ướt sũng cọ vào tay nhỏ trắng nõn của Đoàn Đoàn.

Như thể đang nói: "Được thôi, cho bạn vuốt ve."

Sự tương tác đáng yêu và ấm áp giữa Đoàn Đoàn và chú chó nhỏ.

Mọi người đều kinh ngạc.

Đoàn Đoàn nhận được sự đồng ý của chú chó nhỏ, vuốt ve đôi tai mềm mại của nó. Chú chó thoải mái nhắm mắt, tai khẽ ve vẩy, chiếc đầu nhỏ mượt mà nũng nịu cọ vào ngón tay Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn cẩn thận hỏi: "Có thể sờ vào chân em không?"

Chú chó kêu "ưm" một tiếng, đôi mắt đen láy rưng rưng ướŧ áŧ, lấp lánh.

Đoàn Đoàn xót xa ôm chú chó nhỏ vào lòng, vỗ về nó: "Đừng sợ, không sao đâu."

Joey rất bất ngờ, không ngờ người vượt qua thử thách lại là cô bé ba tuổi rưỡi. Chỉ có điều mẹ của em ấy... sao lại đứng nhìn như không liên quan gì vậy?

Cho dù là để đánh giá lòng dũng cảm và lòng yêu thương của con trẻ, thì vẻ mặt của cô ta cũng quá thờ ơ rồi.

Joey kìm nén sự tò mò, mỉm cười vỗ tay chúc mừng: "Chúc mừng em đã hoàn thành thử thách."

Đoàn Đoàn ngạc nhiên há hốc miệng: Thử thách? Cô đã vượt qua thử thách sao?

Vẻ ngây thơ của cô khiến Giang Lệ trợn mắt, thầm mắng một câu mất mặt.

Các phụ huynh khác đều đứng dậy.

"Đây là thử thách?"

“Ai nỡ để con mình đυ.ng vào chú chó chứ, lỡ bị thương thì sao?”

“Dù là sắp xếp của chương trình, tôi cũng không muốn con mình phải chịu khổ!”

Giang Lệ đứng một bên bối rối, tuy rằng cô ta không coi Đoàn Đoàn như con ruột, cũng không quan tâm nó có bị thương hay không nhưng những lời nói của những người này sao lại như đang trách móc mình?

Hừ, thật phiền phức.

Joey nói: “Tôi là Trưởng ban Kế hoạch chính của chương trình tuyển chọn tài năng, cố ý mang theo chú chó nghịch ngợm nhà mình nhảy vào vũng bùn để làm nhiệm vụ đánh giá, là vì các bé và phụ huynh tham gia chương trình không chỉ cần thi khẩu ngữ, mà còn cần thi về lòng nhân ái và sự dũng cảm. Nếu các bé lên chương trình chỉ biết khóc lóc, mè nheo đòi bố mẹ, không chịu tham gia chương trình.Vậy thì chương trình này cũng không có ý nghĩa gì.”

Sau lời giải thích của Joey, vẫn có một số phụ huynh tỏ ra không hài lòng nhưng dần dần cũng không còn người nào lên tiếng phản đối nữa.

Joey cười nói với Giang Lệ: “Vậy chúng ta hãy bàn chuyện về hợp đồng nhé.”

Giang Lệ vội vàng đi theo, thậm chí còn không nhận ra đứa bé của mình không theo kịp, trong lòng chỉ nghĩ đến việc gặp được tiểu công chúa càng sớm càng tốt.

Sau khi mọi người rời đi, Đoàn Đoàn ngồi bơ vơ một góc ôm chú chó nhìn quanh, có chút bối rối.

Hình ảnh hai sinh linh nhỏ bị bỏ lại

Giống hệt như vậy...