Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 6

"Chưa chín à?"

"Mày cố ý muốn tao đói chết hả?"

"Đúng là đồ bỏ đi!"

Đoàn Đoàn giật mình, không chỉ tai bị vặn đau mà tay cũng rát buốt. Cô bé cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện nước luộc ngô đã đổ ra tay! Cổ tay của cô bé đã bị bỏng đỏ ửng.

"Mẹ ơi... đau!"

Đoàn Đoàn suýt khóc.

Giang Lệ thấy tay Đoàn Đoàn bị bỏng, đôi môi dày của cô ta cong lên một cách kỳ quặc. Cô ta nhìn thấy Đoàn Đoàn gặp xui xẻo, tâm trạng của cô ta cũng trở nên tốt đẹp hơn, cô ta cầm lấy một chiếc đũa xiên vào một bắp ngô, thổi nhẹ nhàng.

"Thứ vô tích sự, nấu ngô cũng không biết."

"Hôm nay mày đừng hòng ăn sáng, tự xử lý tay mình đi!"

Nói xong, cô ta lắc lư người rời đi.

Đoàn Đoàn cố nén nước mắt, đổ ngô vào rổ để ráo nước rồi lấy khăn lau lau nước lạnh để chườm. Bình thường, sau khi bị mẹ đánh, cô bé đều chườm lạnh như vậy, vết sưng sẽ dần tan đi.

Thực ra lúc mới nấu cơm, cô bé cũng từng bị bỏng nước nóng, sau này quen dần thì số lần bị bỏng cũng giảm bớt.

Chiếc khăn mát lạnh chườm lên cánh tay nhỏ, cảm giác bỏng rát dịu đi một chút, Đoàn Đoàn thở phào nhẹ nhõm, thầm thì với bản thân rằng không đau, không đau.

Chườm một lúc, Đoàn Đoàn gỡ khăn ra, nhìn thấy da tay đỏ ửng, cô bé thở phào nhẹ nhõm: May mắn là không bị phồng rộp, sau này để lại sẹo thì thật tệ.

Đoàn Đoàn không muốn để lại sẹo, vừa xấu vừa vướng víu.

Quan trọng hơn tay bị phồng rộp thì làm việc gì cũng bất tiện.

Đoàn Đoàn cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút, vắt khăn, cất đi, bước ra khỏi bếp.

Giang Lệ liếc nhìn Đoàn Đoàn, cô ta nheo mắt lại, vừa nhai ngô "rột rột", vừa hả hê hỏi: "Có bị phồng rộp không?"

Đoàn Đoàn đưa tay cho mẹ xem, bàn tay nhỏ bé gầy gò, trắng nõn, một mảng đỏ lớn xuất hiện ở vị trí dưới cánh tay, cổ tay, vì da Đoàn Đoàn trắng như tuyết nên trông càng chói mắt.

Giang Lệ thấy vậy, cô ta lướt mắt nhìn một lượt, nhún vai tỏ vẻ chán nản: "Không có bọng nước à?"

"Thôi được rồi, đi tìm áo dài tay mặc vào che đi."

Nói xong, Giang Lệ tùy ý đuổi Đoàn Đoàn đi.

Mười mấy phút sau, Đoàn Đoàn và mẹ xuống xe buýt, đến trước một tòa nhà khổng lồ.

Thật lớn quá!

Đoàn Đoàn ngước nhìn tòa nhà, bị ánh sáng phản chiếu từ tòa nhà làm cho chói mắt, vội vàng dụi mắt.

"Ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào đây!" Giang Lệ véo vai Đoàn Đoàn một cái: "Theo mẹ!"

Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa, xoa xoa vai, chạy theo mẹ bằng những bước chân ngắn ngủn.

Giang Lệ đang tươi cười hỏi chuyện nhân viên lễ tân, sau khi nhận được câu trả lời, Giang Lệ quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn Đoàn Đoàn một cách dữ tợn: "Còn không mau đi theo!"

Nói xong cũng không quan tâm đôi chân ngắn ngủn của Đoàn Đoàn có thể theo kịp hay không, Giang Lệ đã đi trước.

Nhân viên lễ tân và nhân viên sảnh nhìn nhau đầy vẻ hoang mang: "Làm mẹ nào lại như vậy chứ? Cô bé mới chỉ ba rưỡi tuổi, nhỏ xíu như vậy, làm sao đuổi theo được mẹ? Cũng không bế con, ít nhất cũng phải dắt tay con đi cùng chứ."

Nhân viên lễ tân 1: "Sao tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?"

Nhân viên lễ tân 2: "Thời buổi này đủ kiểu người, không chừng muốn cố tình làm mất con rồi tống tiền mình."

Nhân viên lễ tân 3: "Mình sao lại cảm thấy người mẹ và đứa bé này không hề giống nhau chút nào..."

Mọi người trong đại sảnh nhìn thấy cảnh này đều bàn tán xôn xao nhưng Đoàn Đoàn và Giang Lệ đều không nghe thấy.

Hai người cùng nhau lên tầng ba.

Trong đại sảnh có hai người đang ngồi ở một góc khuất, một người tỏ vẻ bối rối, người kia đội mũ lưỡi trai, dựa vào ghế ngủ, khuôn mặt hầu như hoàn toàn bị che khuất bởi mũ bóng chày, chỉ lộ ra đường quai hàm rõ ràng và làn da trắng lạnh.

Đôi môi đỏ hơi hé mở.

"Mộ Thần." Joey chỉnh lại gọng kính: " Tôi vừa nhìn thấy một cô bé rất giống cậu!"