Bạn Cùng Bàn Chuyên Bắt Nạt Tôi

Chương 6

Lau bảng cả ngày, còn phải lau sàn. Tan học, thấy Thịnh Tuyết xách ba lô lên định chuẩn bị về ... Cô liền nắm tay Thịnh Tuyết lại.

"Không được về. Cô phải ở lại cùng tôi quét rác, nếu không tôi sẽ nói cho cô chủ nhiệm biết!" Diệp Nhiên cảm thấy mình quá ngây thơ, nhưng ai bảo bạn cùng bàn của cô là lưu manh.

Thịnh Tuyết rũ mắt nhìn cô đang ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: “Tôi cùng cô quét sàn, cô định báo đáp tôi thế nào?”

Đây là công việc của cả hai, nhưng Thịnh Tuyết lại bảo cô phải trả công cho cô ấy? Diệp Nhiên nhìn Thịnh Tuyết với ánh mắt không thể tin nổi.

Nhưng cô thực sự không muốn quét dọn một mình! Vì vậy cô rất nghiêm túc nói: “Tôi có thể đãi cô một cốc trà sữa”

Thịnh Tuyết cuối cùng cũng đặt cặp sách xuống và bắt đầu làm việc với cô, nhưng cô ấy lại rất bất cẩn, tùy tiện quét dọn, làm bừa bộn bàn ghế.

Diệp Nhiên có thể làm gì đây? Cô chỉ có thể chịu đựng sau khi quét sàn và vứt rác, mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Nhiên theo Thịnh Tuyết ra khỏi trường học, sau đó còn mời cô uống một cốc trà sữa.

Trong quán trà sữa, hai người ngồi cạnh nhau, Diệp Nhiên không hiểu sao có cảm giác như đang hẹn hò, mặc dù không nói chuyện.

"Uống trà sữa có phải sẽ bổ sữa ngực?” Diệp Nhiên đang suy nghĩ, âm thanh của Thịnh Tuyết vang lên bên tai.

"Cái gì?" Diệp Nhiên ngơ ngác. Thịnh Tuyết vừa nói cái gì… bổ sữa?

Sau đó, cô nhìn Thịnh Tuyết đưa tay chạm vào bộ ngực đầy đặn của cô, nắm lấy và nhào nặn một cách tùy tiện.

"Cô đang làm gì vậy? Buông ra..." Diệp Nhiên sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Bên cạnh bọn họ còn có người sao Thịnh Tuyết lại to gan như vậy?

"Thật keo kiệt!" Thịnh Tuyết bĩu môi rời tay khỏi ngực cô.

Chuyện này thì liên quan gì tới keo kiệt? Diệp Nhiên có chút suy sụp, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với Thịnh Tuyết: "Đừng chạm vào ngực tôi nữa, có nghe thấy không?"

Cô bị chạm đến mức thứ cứng rắn trong váy sắp nổi lên. Trước đây cô đã bị ôm đùi, điều này làm thứ bên trong váy của cô cứng ngắc, nó rất đáng sợ. Cô sợ mình sẽ bị Thịnh Tuyết phát hiện ra cô có côn ŧᏂịŧ, điều này quá đáng sợ, chỉ nghĩ thôi cô đã sợ hãi.

"Tôi không nghe thấy. Hì hì, cô cũng có thể chạm vào ngực tôi, mặc dù của tôi hơi nhỏ.”

Cô cũng có thể chạm vào ngực tôi…

Diệp Nhiên đương nhiên không thể chạm vào ngực của Thẩm Tuyết, nhưng đêm nay cô sợ là mình phải chơi đùa côn ŧᏂịŧ rồi.