Nhớ lại những lời nói đùa bỡn của Thẩm Tuyết cùng khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng hào, thân hình mềm mại, đôi chân thon dài trắng nõn, cô tắt đèn nằm trên giường, cầm lấy côn ŧᏂịŧ cứng ngắc, bắt đầu vuốt ve.
Lúc đầu chậm rãi, vụng về, cũng rất khắc chế, bàn tay nắm chặt lấy ga trải giường, thân hình mảnh khảnh chỉ mặc một bộ đồ lót mong càng lúc càng căng cứng.
Sau đó, cô bắt đầu khiến côn ŧᏂịŧ cứng lên, nắm lấy, vuốt nhanh và mạnh. Bàn tay nhỏ cô còn lại của cô cũng thò vào trong áo, nắm lấy bộ ngực mềm mại và đầy đặn mà Thịnh Tuyết đã xoa bóp, hăng hái nhào nặn.
"Ừm... ưʍ..." Diệp Nhiên thoải mái rêи ɾỉ, nắm lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn của mình vuốt ve càng thêm mãnh liệt, thậm chí còn để côn ŧᏂịŧ trong bàn tay nhỏ của mình mà sục.
Nhưng không mất nhiều thời gian, cô nhanh chóng nắm lấy chiếc qυầи ɭóŧ, dùng nó quấn chặt côn ŧᏂịŧ lại.
Sau mười hai mươi lần vuốt ve đột nhiên dừng lại, sau đó, côn ŧᏂịŧ cứng run rẩy dữ dội trong chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ.
Lần này cô đã thủ da^ʍ khi nghĩ tới Thịnh Tuyết. Khi quay lại giường, cô cảm thấy rất tục tĩu và tội lỗi.
Sau này, cô còn mơ thấy Thịnh Tuyết còng tay cô, nắm lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn của cô, kéo mạnh cái miệng hồng hào của cô: “Lại dám thủ da^ʍ khi nghĩ tới cơ thể của tôi à. Thật buồn nôn, tôi có nên cắt nó đi không?”
Sau đó, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại nắm lấy côn ŧᏂịŧ của cô, nắm chặt.
Diệp Nhiên đứng đó, để Thịnh Tuyết trừng phạt cô, nói rằng tôi xin lỗi và không bao giờ làm như thế nữa, Nhưng bàn tay Thịnh Tuyết nằm càng chặt, côn ŧᏂịŧ càng trở nên to và cứng rắn hơn, thậm chí còn chảy ra dịch nhầy.
"Thứ này lại cứng lên, cô lại muốn làm gì tôi nữa à? Hay là cô muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi?" Khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Tuyết lộ ra nụ cười, thậm chí còn đưa tay vén váy lên.
Tuy nhiên, Diệp Nhiên đã bị đồng hồ báo thức đánh thức trước khi kịp nhìn thấy cảnh tượng trong váy Thịnh Tuyết, cô ngồi trên giường, cảm thấy có chút buồn bã.
Khi đến lớp, cô không ngờ rằng Thịnh Tuyết đã đến rồi. Diệp Nhiên đi tới, kéo ghế ra xa Thịnh Tuyết rồi mới ngồi xuống.