Sáng hôm sau, Diệp Nhiên đang đọc sách, mu bàn tay Thịnh Tuyết chạm vào cánh tay cô: "Nhiên Nhiên, hôm nay đến chúng ta trực nhật, lên lau bảng đi.”
Trực nhật sao? Diệp Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó đi lên xóa bảng đen.
Chỉ là không ngờ mấy tiết học tiếp theo cô vẫn là người lau bảng đen, Thịnh Tuyết vẫn lì lợm ngồi ở ghế, cô ấy không chịu đứng dậy.
"Trả lại cho tôi hai mươi tệ!" Diệp Nhiên đành phải đòi nợ.
Nhưng làm sao Thịnh Tuyết có thể dễ dàng trả cho cô? Thịnh Tuyết đầu bĩu môi nói: "Không có tiền. Tôi không biết kiếm tiền, làm sao có tiền mà trả cho cô? Tôi còn muốn tìm cô mượn thêm, tôi đói bụng quá. Nhiên nhiên, cô mời tôi ăn bữa trưa đi"
“Không có tiền!" Diệp Nhiên lắc đầu từ chối.
"Keo kiệt.” Thịnh Tuyết lẩm bẩm, sau đó lấy một cuốn sách của Diệp Nhiên và cầm bút viết nguệch ngoạc lên đó.
"Cô đang làm gì vậy?" Diệp Nhiên bối rối.
Thịnh Tuyết nhanh chóng trả lại cuốn sách, Diệp Nhiên nhìn thấy trên cuốn sách của mình có một con rùa nhỏ, khá đáng yêu...
Không đúng, Tại sao lại là rùa? Tại sao lại là rùa? Rùa... rùa... qυყ đầυ! Thịnh Tuyết phát hiện mình có côn ŧᏂịŧ sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Nhiên kẹp hai chân, ngơ ngác nhìn Thịnh Tuyết, cứng ngắc hỏi: “Sao cậu lại vẽ con rùa trong sách của tôi?”
Thịnh Tuyết cười đáp: “Tôi chỉ vẽ lung tung mà thôi. Con rùa này trị giá 20 tệ, coi như tôi trả nợ cho cô rồi nhé.”
"..." Diệp Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều, Thịnh Tuyết lại ngủ trong giờ học, nhưng điều để cho cô khó chịu chính là Thịnh Tuyết lại ôm đùi cô mà ngủ.
Đây không phải là lưu manh sao? Diệp Nhiên cảm thấy bối rối, nhưng cô cũng không có đưa tay che váy, bởi vì côn ŧᏂịŧ còn chưa cứng lên, cô giãy giụa một chút, sau đó vươn tay nắm lấy cổ tay Thịnh Tuyết không cho đối phương chạm vào.
Cô ôm đùi tôi ngủ, tôi nắm cổ tay cô nghe giảng. Hai người cứ như vậy đến khi tiết học kết thúc.
Thịnh Tuyết cuối cùng cũng tỉnh lại, ngẩng đầu, hé đôi môi hồng hào nói: "Sao lại nắm tay tôi? Cô quấy rối tôi đấy à?”
Diệp Nhiên sợ đến mức lập tức buông cổ tay ra, vội vàng giải thích: "Cái quái gì vậy! Do bạn cứ ôm đùi tôi ngủ đấy.”
"He he, nhưng ôm đùi cô ngủ rất ngon." Sau đó Thịnh Tuyết lại sờ đùi của cô mấy cái nữa mới ngừng lại.
Cô gái này... Diệp Nhiên cảm thấy ngồi cạnh Thịnh Tuyết quá nguy hiểm, nếu như cô ấy cứ chạm vào cô như vậy, một ngày nào đó sẽ chạm vào côn ŧᏂịŧ của cô mất.
Cô nên nói với cô chủ nhiệm để đổi chỗ cho mình không?
Đổi chỗ... Thôi quên đi! Thịnh Tuyết... cô ấy rất đẹp, chân vừa gầy vừa trắng, mình không muốn đổi chỗ…