Đàm Hiểu Hà ấp a ấp úng nói: “Bánh quy và kẹo sữa Thỏ Trắng trong hộp của Trân Trân không thấy nữa, cũng chỉ còn lại năm tệ thôi.”
Ả không nói dối, chỉ nói ra điều mình thấy, còn người khác nghĩ thế nào thì ả không bảo đảm được.
Hai người họ làm chứng, nhất thời mọi người đã bàn luận sôi nổi.
Nhất là Đường Trân Trân luôn nổi tiếng trong nhóm thanh niên trí thức, cộng thêm Ninh Viện “tự mình sa đọa” qua lại với phần tư xấu ở thủ đô bị điều xuống chuồng bò cải tạo.
Các thanh niên trí thức theo tới đều rối rít nói chuyện giúp cô ta.
“Đúng vậy, sáng sớm mọi người đều đi làm, chỉ có cô không đi.”
“Cô ấy là người đứng đắn, hôm qua cho rằng Ninh Viện xảy ra chuyện, cô ấy vì gọi người đến giúp cô còn chạy mất giày!”
“Đúng vậy, Ninh Viện, cô trộm đồ của người ta, không có lương tâm!”
Lý Duyên thấy các thanh niên trí thức có vẻ tức giận, bèn nhìn cô, nhíu chặt mày: “Ninh Viện, cô...”
Anh ta vừa muốn nói cái gì, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên cắt đứt lời của anh ta: “Các cô cũng không chính mắt nhìn thấy Ninh Viện trộm đồ, nói không có bằng chứng, có chứng cứ không?”
Ninh Viện nhìn Vinh Chiêu Nam một mực không nói gì, hơi kinh ngạc. Anh luôn bởi vì thân phận “đặc biệt”, ở trước mặt mọi người đều trầm lặng ít nói.
Vừa rồi còn “trốn” sau lưng cô, loại bỏ cảm giác tồn tại của anh, sao bỗng nhiên lại nói chuyện giúp cô chứ?
Quả nhiên anh vừa nói chuyện, sự chú ý của người xung quanh lập tức tập trung lên người anh.
Hoàng Học Hồng giận dữ chỉ anh: “Tên phần tử xấu này, chính là anh dạy hư Ninh Viện, bảo cô ta đi trộm đồ!”
Ả ta giận cá chém thớt mắng chửi, lập tức có được sự đồng cảm của thanh niên trí thức và các thôn dân.
“Đúng vậy, nói không chừng là phần tử xấu xúi giục thanh niên trí thức Ninh trộm đồ đấy!”
“Cô xem trước đây Ninh Viện cũng không như vậy, lại còn biết ra tay đánh người, nhất định là bị phần tử xấu ảnh hưởng!”
***
Ninh Viện càng nghe càng thấy quá đà, rốt cuộc đã hiểu tại sao anh luôn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, chưa từng tùy tiện lên tiếng trước mặt người khác.
Người bị gán nhãn người xấu, cho dù vô tội thì cũng không ai tin.
Trong đoàn thể vừa có chuyện không tốt, phần lớn mọi người đều sẽ trách cứ anh!
Đây chính là sức mạnh của thành kiến!
“Chờ đã! Chuyện này không liên quan đến bác sĩ Vinh, vốn dĩ tôi không trộm đồ, càng không có trộm tiền, tôi có chứng cứ!”
Ninh Viện không nhịn được cản trước mặt anh, dùng hết sức la lên.
Lập tức chặn được tiếng ầm ĩ của những người khác và tiếng mắng khinh bỉ.
Lý Duyên lạnh lùng liếc nhìn anh, chỉ gây thêm chuyện!
Sau đó, anh ta nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Thanh niên trí thức Ninh, cô có chứng cứ gì thì cứ lấy ra, đại đội sẽ không đổ oan cho người tốt.”
Lãnh đạo đại đội như Lý Duyên vừa nói chuyện, người trong thôn và các thanh niên trí thức đều yên tĩnh.
Ninh Viện xoay người vào nhà nhỏ bên cạnh chuồng bò, chỉ chốc lát lại vội vã đi ra, giơ đồ trong tay lên: “Đường Trân Trân, cô nói bánh quy và kẹo là cái này sao?”
Bây giờ vật chất vô cùng thiếu thốn, cho nên vì “bánh quy và kẹo cao cấp” mà gây chuyện lớn như vậy, qua mấy chục năm nữa, nói ra chuyện bây giờ đều giống như trò cười.
Trong tay cô có một túi bánh quy và một nắm kẹo Thỏ Trắng.
Đường Trân Trân lập tức sáng mắt lên, chỉ tay của cô: “Bánh quy Vạn Niên Thanh, còn có kẹo sữa Thỏ Trắng của tôi!”
Con ngu Ninh Viện này, còn lấy cả vật chứng ra.
Chờ một chút... kẹo đã ít đi trông thấy rồi!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin