Cô ta căm tức trợn mắt nhìn cô: “Cô còn ăn trộm đồ của tôi, chỉ còn lại năm viên kẹo sữa Thỏ Trắng thôi!”
Số bánh quy và kẹo này hoàn toàn không mua được ở nông thôn, cô ta cũng không nỡ ăn tùy tiện!
Ninh Viện lạnh lùng nói: “Đây là đồ mà người thân của tôi gửi từ Thượng Hải, sao tôi lại không thể ăn?”
“Cô nói dối, đây là người nhà tôi gửi đến từ Thượng Hải cho tôi!” Đường Trân Trân cười nhạt.
Ninh Viện cho cô ta thì là của cô ta rồi!
Hoàng Học Hồng cũng che túi trên đầu lớn tiếng nói: “Đúng, chúng tôi đều nhìn thấy rồi, là người nhà Trân Trân gửi tới!”
Đàm Hiểu Hà không nhìn cô, chỉ tiếp tục mập mờ thế nào cũng được mà lẩm bẩm: “Nhà Trân Trân đúng là có người gửi đồ ăn tới.”
Ả cũng không nói dối, nhưng cũng không nói rõ người nhà Đường Trân Trân chưa từng gửi bánh quy và kẹo sữa thỏ trắng của Thượng Hải cho cô ta mà thôi.
Đàm Hiểu Hà và Hoàng Học Hồng vừa nói xong, người xung quanh lại bàn luận sôi nổi.
“Không biết lần này thanh niên trí thức Ninh còn có gì để nói, còn xuống nông thôn chi viện nông thôn xây dựng, không đến trộm đồ của chúng ta đã không tệ rồi.”
“Phần tử cải tạo thật đáng sợ, thanh niên trí thức tốt tiếp xúc với anh ta đã trở thành ăn trộm rồi!”
“Chậc...”
Ninh Viện lạnh nhạt lấy ra một tờ hóa đơn kiện hàng từ trong túi của mình: “Đây là chứng cứ của tôi, bên trên có dấu bưu điện do Thựng Hải gửi đến, mọi người có thể nhìn xem bên trên viết cái gì.”
Đường Trân Trân sửng sốt, nhất thời có dự cảm xấu.
Tại sao cô còn giữ hóa đơn kiện hàng này, mấy tháng trước, cô ta đã tận mắt thấy cô ném vào thùng rác rồi cơ mà!
Lý Duyên đưa tay nhận lấy, nhìn hóa đơn, đọc: “Một hộp bánh quy Vạn Niên Thanh, một bọc kẹo sữa Thỏ Trắng, người nhận hàng... Ninh Viện.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
Ninh Viện có chứng cứ, kẹo và bánh quy là của cô.
“Được rồi, tôi đã chứng minh tôi có kẹo và bánh quy, cô thì sao, cô làm sao chứng mình đồ là của cô!” Ninh Viện cười khẩy một tiếng.
Bản thân cô không nỡ ăn, bánh quy và kẹo tặng cho cô ta, lại trở thành chứng cứ cho người phụ nữ này vu cáo hãm hại cô.
Cũng may sau đó, để giữ lại tem dấu bưu điện Thượng Hải, cô đã nhặt hóa đơn kiện hàng về không vứt nữa.
Sắc mặt Đường Trân Trân hơi trắng bệch, cô ta theo bản năng siết chặt cánh tay của Hoàng Học Hồng: “Vậy cũng chỉ có thể chứng minh cô từng có kẹo, có bánh quy, cô đã ăn bánh quy và kẹo của cô rồi, đây là đồ của tôi!”
Cánh tay mập của ả ta bị bóp đau, không ngừng gật đầu: “Á, đúng đúng đúng.”
Vinh Chiêu Nam dựa vào xe đẩy tay, bỗng nhiên lại bất thình lình nói: “Ai chủ trương, ai đưa chứng cứ chứ. Bây giờ cô ấy đã chứng minh rồi, cô nên nói chứng cứ đi, cô có không?”
Cô ta giận dữ nhìn chằm chằm anh: “Hiểu Hà và Học Hồng đều nhìn thấy tôi nhận được kiện hàng, huống chi, nơi này không tới lượt phần tử xấu như anh nói chuyện!”
Lý Duyên lại cảnh cáo nhìn anh, bảo anh im miệng.
Nhưng anh ta vẫn nghiêm mặt nói với Đường Trân Trân: “Thanh niên trí thức Đường, ai chủ trương ai đưa chứng cứ là đúng. Ngoài thanh niên trí thức cùng phòng với cô, còn có chứng cứ văn bản gì chứng minh số bánh quy và kẹo này là của cô không?”
Cô ta cắn môi, dưới ánh mắt của mọi người, đỏ mắt: “Có nhân chứng vẫn chưa đủ, tôi cũng không có gì để nói, coi như bánh quy và kẹo là của cô ta, là tôi hiểu lầm, được chưa!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin"