Trên mặt cô ta lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ôi, Ninh Viện, sao cô mới ở bên phần tử xấu đã bắt đầu trộm tài sản tập thể trên đội rồi, làm vậy sẽ bị phán hình ngồi tù đó.”
Ninh Viện cực kỳ khó hiểu: “Mấy người đang nói gì vậy, những món đồ này đều là đồ dùng làm việc cũ nát mà tôi mượn của đội. Ông bí thư có biên lai mượn đồ giấy trắng mực đen, tôi còn đồng ý, sau khi sửa xong sẽ trả lại!”
Có thôn dân xem náo nhiệt cũng lên tiếng: “Đúng là sáng nay chúng tôi nhìn thấy kế toán Lại trong thôn đi theo Ninh Viện đến nhà kho của tiểu học thôn.”
Lý Duyên nhất thời yên tâm, nhìn Đường Trân Trân: “Tôi đã nói Ninh Viện không phải người như vậy.”
Cô ta nghẹn lời, vô cùng uất ức: “Do tôi nghe thấy Học Hồng nói như vậy nên hiểu lầm rồi.”
Hoàng Học Hồng đối diện với ánh mắt của anh ta, gương mặt đen mập đỏ lên, theo bản năng mắng cô: “Vậy...còn không phải là do cô trộm tiền và đồ của Trân Trân nên chúng tôi mới có thể hiểu lầm cô sao!?”
Ninh Viện bỗng nhiên giơ tay lên “Chát”, một cái tát không khách sáo vung lên gương mặt đen béo của ả ta.
Mặc dù cô nhỏ người, nhưng mà làm ruộng mấy năm, lực tay cũng không nhỏ.
Cô đánh ả ta lùi lại hai bước, mặt cũng sưng lên.
Hoàng Học Hồng, Đường Trân Trân và Đàm Hiểu Hà, thậm chí đám người Lý Duyên đều ngây người rồi.
Cô gái nói chuyện nhỏ nhẹ, tốt tính dễ nói chuyện trong ấn tượng, lại biết đánh người?!
“Cô dám đánh tôi, cô... tôi liều mạng với cô!” Hoàng Học Hồng giận đến mức che mặt, cúi đầu lao về phía cô.
Thấy người phụ nữ đen mập như đạn pháo lao tới, Ninh Viện nhanh nhẹn tránh đi, thuận thế còn kéo Vinh Chiêu Nam “trốn” phía sau cô làm người tàng hình.
Thế là ả ta “bịch” một cái không kịp kiểm soát, đυ.ng vào tấm ván trên xe, lại ngã sấp mặt.
“Ai ôi! Hu hu hu... Cô ta đánh tôi, cô ta đánh tôi!!” Hoàng Học Hồng mất mặt, choáng đầu hoa mắt mà che mặt ngồi dưới đất bắt đầu gào khóc.
Đôi mắt hẹp lạnh lùng xinh đẹp của Vinh Chiêu Nam chán ghét liếc ả ta, ồn ào chết đi được!
Sau đó, ánh mắt của anh rơi lên bàn tay nhỏ túm cổ tay của anh, đặc vụ nhỏ kéo anh cũng mạnh lắm.
“Ninh Viện, sao cô có thể thẹn quá thành giận, ra tay đánh người chứ!” Đường Trân Trân không cam lòng đi đỡ Hoàng Học Hồng, lại nhìn Lý Duyên.
Ánh mắt của anh ta lại nhìn bàn tay kéo Vinh Chiêu Nam của cô, ánh mắt phức tạp ảm đạm.
Ninh Viện lạnh lùng nhìn Đường Trân Trân và Hoàng Học Hồng: “Cô ta tự chuốc lấy, chẳng lẽ cho Hoàng Học Hồng ăn nói bừa bãi, mở miệng bêu xấu tôi là ăn trộm, nhưng không cho tôi tức giận à?”
Cô đã muốn ra tay từ lâu rồi, những người này thật sự thấy cô dễ ức hϊếp đúng không, hết người này đến người khác!
Đường Trân Trân thấy cô nhìn chằm chằm cô ta, vô thức lùi một bước.
Sao cô lại trở nên hung dữ như vậy rồi... Thật sự là không còn quan tâm gì nữa sao?
“Bánh quy và kẹo sữa thỏ trắng, còn có năm tệ trong hòm của tôi đều không thấy nữa rồi. Hơn nữa còn là sáng nay chúng tôi ra ruộng làm việc mới mất, không phải cô thì là ai trộm!”
Đường Trân Trân cũng không phải kẻ dễ đối phó, lập tức đỏ mắt lấy ra hộp bánh quy Vạn Niên Thanh của cô ta ra.
Đường Trân Trân nhìn Hoàng Học Hồng và Đàm Hiểu Hà: “Học Hồng, Hiểu Hà, hai cô nói xem có phải sáng nay không thấy đồ trong hộp bánh quy này không?”
Hoàng Học Hồng hận cô hận muốn chết, liều mạng gật đầu: “Không sai, chính mắt tôi nhìn thấy, sáng nay tiền và đồ ăn của Trân Trân đều mất rồi, chính là Ninh Viện trộm!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin