Đảo mắt đã bốn năm trôi qua.
Hoàng Nam hai mươi tuổi, tự mua tặng mình cái bánh kem giá hai trăm nghìn đồng. Đặt bánh kem lên bàn, thắp nhang cắm lên bàn thờ cha mình. Sau đó mới đốt nến bánh kem.
"Hôm nay là sinh nhật con, con rất muốn ăn món đuôi bò hầm của cha làm cho con...."
Giọt nước mắt rơi xuống, Hoàng Nam ước rằng mình không phải là Omega. Cái giới tính yếu ớt này đáng lẽ ra phải sinh ra trong một gia đình hoàn hảo hơn, đầy đủ vật chất và giàu sang phú quý. Kết quả phân hóa giới tính Omega giống như một cú tát thẳng mặt cậu vậy.
Nó là gánh nặng, chứ không phải là món quà mà ông trời cho tặng nữa rồi.
Điều ước đơn giản, thổi nến "phụt" một cái. Căn phòng bật điện sáng trở lại, ngôi nhà chìm vào sự im lặng đến đáng sợ.
Người cha Beta đã qua đời ba năm trước vì căn bệnh ung thư máu. Hoàng Nam khóc đến tan nát cõi lòng, tâm trạng tệ tới mức khiến cho kì phân hóa đến sớm hơn dự kiến.
Mười bảy tuổi phân hóa thành Omega, cuộc sống lúc nào cũng đầy rẫy sự lo lắng đủ chuyện trên đời. Vì thường xuyên ra vào nhà của chủ tịch cho nên Hoàng Nam càng phải cẩn thận nhiều hơn thế, cậu cứ như vậy mà sống giấu mình dưới vỏ bọc Beta.
Mỗi tháng tới kỳ phát tình, lúc nào cũng phải chịu đựng cơn đau đớn của thuốc ức chế đang tràn trong cơ thể. Cả người mệt mỏi, dường như không còn chút sức lực nào để làm việc cả.
Thiếu niên đã gầy ốm rồi, mỗi lần tự mình trải qua kỳ phát tình, cơ thể ngày càng hốc hác hơn.
"Cháu nên cẩn thận hơn khi dùng thuốc, dùng quá liều thì tính mạng sẽ nguy hiểm đấy".
Bác sĩ luôn dặn đi dặn lại về liều lượng sử dụng thuốc, ông ấy thương nhóc con này không cha không mẹ. Vậy nên có vấn đề gì thì lúc nào cũng sẵn sàng giúp hết sức mình.
Mấy người làm trong nhà đều biết cậu bé chăm chỉ chuyên phục vụ riêng cho lão phu nhân là Beta, mà mấy ai biết rằng thân phận thật sự của cậu lại là omega.
Cuộc sống vậy mà dễ thở hơn, tuy rằng đi học hay ra ngoài đường sẽ có vài ánh mắt nhìn cậu bằng cái vẻ không trong sáng chút nào, nhưng ít ra dưới thân phận Beta thì cậu vẫn được an toàn.
Xã hội mỗi lúc càng phát triển, Omega số lượng ít hơn các giới tính còn lại nhưng dường như sự khinh miệt và phân biệt đối xử vẫn còn rất nặng nề.
Càng ngày càng có nhiều vụ cưỡиɠ ɧϊếp, đa số là Alpha đang phát tình cưỡиɠ ɧϊếp Omega. Là nạn nhân nhưng khi ra tòa án, pháp luật lại luôn đứng về phía Alpha, bọn họ đổ lỗi rằng Omega không có khả năng tự vệ nhưng lại thích đi lung tung bên ngoài.
Mới đây, cũng đã có một vụ Alpha vì say rượu nên khiến Omega vị thành niên có thai, ra tòa hắn ta còn mang cái bộ dạng bất cần đời mà nói:
"Tôi lúc đó chẳng nhớ gì cả, vì uống quá say nên cũng không nhìn rõ người tôi cưỡиɠ ɧϊếp là ai".
"Chắc gì đứa bé đó là con của tôi, lỡ như Omega này ăn nằm với ai đó. Rồi lợi dụng lúc tôi say rượu đi ngang qua, thừa nước đυ.c thả câu. Thế là tôi không ăn ốc nhưng mà phải đi đổ vỏ, vậy có phải tàn nhẫn với tôi không?"
Bao nhiêu đó thôi, tòa án lãm nhãm mấy câu rồi chỉ phạt anh ta sáu năm tù giam. Còn tương lai của nạn nhân vẫn còn dài và ám ảnh còn mãi, nhưng cho dù như vậy thì nhóm Alpha cũng không quan tâm lắm.
Mâu thuẫn mỗi lúc một lớn, sự phẫn nộ của dân chúng ngày càng nhiều. Cho tới một ngày, sinh viên nổi dậy và đòi quyền bình đẳng cho Omega, yêu cầu phải sửa lại luật, giới tính nào cũng phải bình đẳng như nhau. Ba năm rưỡi vừa qua là những tháng ngày biểu tình dài dài, đến nổi có người định ôm bom liều chết thì chính phủ mới miễn cưỡng chấp nhận đưa ra đạo luật bảo vệ Omega.
Đưa ra cho có lệ chứ thật ra luật lệ vẫn hướng và bênh vực cho Alpha nhiều hơn, vậy nên bệnh tật không đáng sợ lắm. Hoàng Nam nghĩ rằng chỉ có thuốc mới có thể che giấu được giới tính của mình thôi.
Thuốc ức chế nơi này bị cấm bán trên toàn quốc, khó khăn lắm cậu mới mua được ở chợ đen. Nhờ vậy mà mấy năm qua mới sống yên ổn với thân phận Beta tầm thường.
==
Mưa, mùa mưa bắt đầu rồi.
Lục Ninh - Khải Ninh trở về nhà sau quãng thời gian sáu năm công tác ở Mỹ, nhà cửa vẫn như thế, chỉ có người làm là thay đổi.
Lần trước trở về thăm thú mấy khu trồng cây ăn quả của cha rồi lại đi ngay, lần này trở về có lẽ là định cư luôn ở đây chứ không muốn đi thêm lần nào nữa.
Sáu năm bọn họ không có ở nhà, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà đều biết hết. Khải Ninh kéo em trai của mình về đây bởi vì mụ mẹ kế không chịu đựng được sự lạnh lùng của người làm trong nhà, tay trong của anh ta cũng nhiều lần làm cho cô ta khó chịu. Chó dồn tới đường cùng thì cũng phải quay lại cắn người, ăn không được tài sản kếch xù cho nên tự nguyện dứt áo ra đi.
Vị chủ tịch nọ chưa kịp buồn khi người vợ trẻ bỗng dưng viết đơn ly dị với mình, ông ta bàng hoàng nhận ra cô ả bỏ đi còn không quên mang theo rất nhiều trang sức cùng với chi phiếu giá vài chục nghìn đô.
"Tức chết tôi mất thôi, hóa ra bấy lâu nay ở chung với sói mắt trắng. Cô ta có nhân tình bên ngoài, nối móc với thằng nhân tình mua hết cổ phần trong công ty, ăn chặn tiền rồi rủ kế toán chạy mất".
Tài sản bị lấy đi, tâm trí cũng bất ổn. Nhiều lần khiến cho công ty bị tụt dốc, hai đứa con trai quay về nước chính là hy vọng cuối cùng để cứu công ty thoát khỏi nguy cơ phá sản.