Con đường sau trận mưa hôm qua sớm đã trở nên lầy lội, Hoàng Nam đội nón, cầm kéo ra vườn hoa như mọi ngày.
Lúc cha mất đi, cậu vẫn là thiếu niên chưa đủ tuổi. Lão phu nhân hiền lành mang cậu về đây, nuôi nấng giống như cháu ruột của bà. Thời gian ngắn ngủi, nhưng dưới sự chăm sóc nhiệt tình của mọi người trong nhà, thiếu niên dần lột xác.
Cơ thể ấy vẫn gầy yếu, nhưng khuôn mặt dần đã lấy lại được sức sống vốn có của tuổi trẻ. Ở lại ngôi nhà này, từ từ học cách chủ tịch quản lý nhân viên. Được chủ tịch tài trợ tiếp tục học đại học, Hoàng Nam đúng nghĩa chim sẻ một bước trở thành con chim bồ câu sạch sẽ.
Bông hoa nhỏ hôm ấy, dần đã hé nụ hồng rồi.
===
"Nay còn dư mấy cái bánh trứng ngon lắm, mang về phòng mà ăn đi nhé".
Nhà này ngày ba bữa đều có đầu bếp riêng, khẩu vị của lão phu nhân và chủ tịch không tốt lắm cho nên luôn yêu cầu đồ ăn thức uống phải được thay đổi thường xuyên. Vừa hay hôm nay có vẻ tâm trạng chủ tịch vẫn còn sầu bi sau khi bị người vợ trẻ đẹp bỏ rơi, lại gặp hai thằng con vừa mới về nước đã chẳng thấy mặt mũi đâu. Thức ăn trên bàn dường như còn nguyên, đồng nghĩa với việc Hoàng Nam sẽ được hưởng trọn mấy món điểm tâm trên đấy.
"Jum, có đồ ngon lắm nha".
Chú chó ba chân bị bỏ rơi năm nào giờ đã lớn. Nhóc con thông minh lanh lợi và di chuyển rất nhanh, nó cà tót cà hẩy, chạy ton ton về phía chủ nhân. Tuy chỉ có ba chân thôi, chứ nó quậy không kém gì mấy con chó khác đâu.
Một người một chó chia sẻ thức ăn cho nhau.
Căn phòng nhỏ cạnh nhà bếp lúc này có lẽ là nơi còn sáng đèn duy nhất trong nhà, mùi trà sữa bao trọn nơi căn phòng bé nhỏ. Mùi trà sữa thơm thơm béo béo, cùng với thức ăn trên bàn đúng là mĩ vị nhân gian.
Tiếng lạch cạch từ ổ khóa, bóng người cao ráo khệnh khạng bước vào nhà. Cả người nồng nàn mùi rượu và khói thuốc lá.
Lục Ninh đi vào phòng bếp, tên anh trai của hắn đêm nay có hẹn với mấy omega bé nhỏ chỗ quán quen thuộc. Anh ta chắc giờ đang vui thú hưởng lạc, say quắc cần câu. Đâu có nhớ giờ giấc để về nhà.
Ly nước uống dở dang, dòng suy nghĩ cũng bị cắt đứt khi hắn thoáng nhìn thấy hình như căn phòng đối diện nhà vệ sinh vẫn còn sáng đèn. Ánh đèn nhỏ nhỏ chui ra từ khe cửa, cùng với tiếng động vật, giọng nói khe khẽ từ trong phòng phát ra khiến cho hắn chú ý đến.
"Ngon quá Jum nhỉ? Lần đầu tiên anh mới được ăn món gà chiên ngon như thế này đấy, em ăn no chưa?"
"Jum...hahaa... Nhột quá đi!"
Cạch.
Căn phòng ngập tràn mùi trà sữa bỗng chốc bị bao phủ bởi mùi hương kỳ lạ khác, Hoàng Nam giật hết hồn quay đầu nhìn lại đã thấy cửa phòng mình bị mở từ bao giờ.
Đứng bên ngoài là cậu chủ, không rõ đây là Khải Ninh hay Lục Ninh nữa. Mùi rượu khi say kết hợp với tin tức tố mạnh mẽ bất giác khiến cho cậu ngộp thở.
Lục Ninh mở cửa ra, biểu cảm đầu tiên đó chính là đôi mắt mở to chăm chú nhìn về thiếu niên đang ngồi dưới đất cùng với chú chó nhỏ. Khuôn miệng bé bé vẫn còn dính kem trứng, ngơ ngác như chú cún con mà nhìn về phía hắn.
Cùng với tin tức tố ngọt ngào liên tục chui vào mũi hắn.
Omega rất dễ bị mùi hương của Alpha làm cho khuất phục, Hoàng Nam cũng không ngoại lệ. Cơ thể của cậu cứng đơ như khúc gỗ, Jum bắt đầu phòng bị mà sủa liên tục về phía người đàn ông kia, nhưng rất nhanh nó lại bị đá một phát ra khỏi phòng.
"Ẳng..."
Chú chó nhỏ cứ thế bị đuổi ra khỏi phòng, cánh cửa to cứ như vậy mà nặng nề đóng lại. Lục Ninh liếʍ môi mình, bước thật gần về phía thiếu niên giống như con mèo thấy mỡ mà vô thức bị thu hút.
"Cậu...cậu chủ. Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy ạ?"
Đầu óc mông lung, hít thở cũng không thông nhưng Hoàng Nam vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hai bàn tay vừa trắng vừa gầy cố gắng bắt lấy cái ghế muốn đứng dậy, nhưng cả cơ thể ngay lập tức liền rơi vào cái ôm ấm áp của người đàn ông cao lớn.
Uỳnh.
Cậu bị đẩy ngã lên giường, Lục Ninh lúc này gần như mất kiểm soát. Hắn đang suy nghĩ cái mùi ngọt ngào tỏa ra trong không khí này đến từ đâu, cái mũi như chó hít ngửi liên tục vào xương cổ, hõm vai. Hoàng Nam lần đầu tiên bị sỉ nhục, nhịn không được mà bắt đầu khóc rấm rứt.
"Buông...buông ra..."
Đôi lông mi tựa như cánh bướm chớp chớp, cánh tay cố gắng đẩy người nọ ra nhưng bất lực. Cái cảm giác cổ chân bị bắt lấy, mũi bàn chân bị đầu lưỡi ma sát và sự áp bức từ tin tức tố... Tất cả khiến cho cậu hoảng sợ đến tột độ.
Omega mới vừa phân hóa không bao lâu cứ như vậy mà bất lực, nhìn cậu chủ nâng eo mình lên, gặm cắn như miếng thịt ngon ngọt.
Trái ngược với sự hoảng sợ tột độ kia, từng giọt nước mắt và biểu hiện ấm ức của Hoàng Nam lại thành công khiến cho Lục Ninh bị ảo tượng sức mạnh. Đứa trẻ con đỏ hỏn năm nào mà anh em hắn vô tình tìm được lại dễ thương như thế này, bé con phản kháng nhưng trong mắt của hắn thì giống như đang gợϊ ȶìиᏂ vậy.
"Là em quyến rũ tôi trước mà".
Anh em trong nhà, có món gì ngon đều nhường nhịn cho nhau. Bọn họ lại có sở thích chơi đùa chung một bạn tình, nếu như hôm nay hắn ăn trước thì chẳng phải thiệt thòi cho anh trai quá hay sao?
Rầm!
Lục Ninh cười nhếch mép, đứng dậy rời đi. Bỏ lại thiếu niên đang khóc vì sợ hãi trong góc tường.
Trước khi đóng cửa lại, còn bắt Jum bỏ vào trong phòng cho thiếu niên. Sau đó nói:
"Ngủ ngon".
Hắn thu tin tức tố của mình lại, ung dung tự tại bước ra khỏi căn phòng nhỏ.