Bầu trời chớm xuân mang theo sương giá cùng với khí trời lành lạnh, mấy cây hoa anh đào trong vườn đang e ấp nụ hoa chờ đợi một ngày nắng đẹp để chờ dịp thay da đổi thịt mà nở bung ra những nụ hoa hồng thắm.
Hoàng Nam thích mùa xuân nhất trong năm, lúc đó cậu hài lòng nhìn ngắm khu vườn mà mình dày công chăm sóc.
Chạm tay vào từng bông hoa nhỏ và cảm nhận sức sống tràn đầy của mùa xuân đang ghé ngang nơi đây.
Công việc buổi sáng là dọn lá khô chỗ vườn hoa hồng, sau đó giúp lão phu nhân ăn sáng, đọc báo cho bà nghe và rửa chân cho bà. Xong rồi thì có thể tan làm, trở về đồn điền nho.
Thời điểm đến gần hố vứt lá khô, Hoàng Nam liền nghe thấy được tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, nhưng không phải là của người mà là động vật!
Cậu nhìn trước ngó sau, quái lạ! Tiếng ư ử phát ra từ đâu thế này?
Trong bụi rậm truyền ra tiếng sột soạt rất nhỏ, thiếu niên tò mò bước chậm ra phía cổng sau rồi bất ngờ phát hiện có một cái bọc ni lông đen buột kín, cữ động khẽ khàng.
Thò tay vào hố rác, cậu từ từ mở nút thắt ra. Trái tim hẫng đi một nhịp...
Chú chó nhỏ màu đen, bị cụt một chi. Mắt chưa mở, dây rốn còn nguyên và bị người nào đó cố tình quăng vào hố rác.
Muốn nó tự sinh tự diệt!
Thiếu niên không kìm lòng được sự thương hại, kia thật sự là một con chó đáng thương, lông đen óng ánh không mang theo một chút tạp sắc. Là giống Chihuahua, chắc sinh ra trong cái lò phối giống nào đó. Nhóc con này xui xẻo lại có tật nên mới bị vứt đi như này.
Nghe thử một hồi, cậu thở phào nhẹ nhõm khi biết nhóc con này vẫn còn sống.
"Người ta bỏ mày, thì mày về sống với tao nha".
Ôm chú chó nhỏ vào lòng, thiếu niên vui vẻ chạy đi. Lọc cọc chiếc xe đạp đi về nhà, giống như vừa nhặt được thứ gì thú vị lắm vậy.
"Con chó cảnh mà cha mua cho mẹ kế hình như đã sinh con rồi đấy nhỉ, hôm qua chính mắt em nhìn thấy nó sinh tận sáu con cho con. Nhưng mà hồi sáng em xem lại, sao chỉ có năm con thôi vậy?"
"Có một con bị dị tật, tao đem vứt nó vào sọt rác rồi. Thứ súc vật ấy nuôi cũng chỉ tổ tốn cơm, nên tao ném nó đi rồi".
Lục Ninh trợn tròn mắt.
"Anh đúng là cái đồ tàn nhẫn, nhưng mà thôi kệ em cũng thấy có lý mà. Dù sao nó cũng đâu phải là thú cưng của chúng ta, là của mụ vợ sau của cha. Nói chừng cô ta sẽ biết ơn anh em mình vì ném bớt con chó yếu ớt ra khỏi bầy đấy".
"Tao cũng không muốn thấy bầy chó này trong nhà của tao nữa, ngày mai mày kiếm người thanh lý hết cái đám chó con ấy đi. Ồn ào, suốt ngày toàn là nghe mùi sữa với mùi nướ© ŧıểυ. Đã vậy cái ổ chó con nằm gần nhà bếp, mỗi lần xuống nhà là tao chỉ muốn buồn nôn. Gớm chết đi được, rõ ràng tao đã bảo cha rằng mình bị dị ứng lông động vật mà ông ấy cứ sơ hở là mang thú cưng về nhà".
"Em vừa mới tìm được một chỗ thu mua chó rồi đấy, tối nay người ta sẽ đến lấy luôn".
Lúc đi ngang hành lang đầy gió, miếng dán tuyến thể trên cổ Hoàng Nam vô tình lại bị rơi mất. Cứ như vậy, thứ mùi hương ngọt lành của cậu bé vô tình lọt vào khứu giác nhạy cảm của cặp song sinh nọ đang đi phía sau. Lục Ninh nhìn Khải Ninh, nở nụ cười đầy nghi hoặc, quên luôn câu chuyện mà bọn họ đang nói dang dở :
"Anh nghe thấy mùi gì chứ?"
"Mũi tao đâu có bị điếc" - Khải Ninh khép mi mắt. Y đút tay vào túi quần, mũi bàn chân nhịp nhịp để hưởng thụ hết mùi hương ngắn ngủi vừa lướt qua.
Hai đôi mắt nhìn nhau, cùng đồng thanh:
"Mùi Omega!! Trong nhà chúng ta vậy mà lại có Omega".
Ngước nhìn lên, đã thấy bóng dáng nhỏ nhỏ chạy vυ't qua. Trên tay còn ôm theo một cái bao nilông màu đen, chạy vội vàng ra phía nhà xe.
"Xem chừng, nhóc con nghèo khổ của mình vừa nhặt lại đồ của anh mày vứt đi đấy em trai ạ".
==
"Con mang nó về đây rồi tính lấy gì để nuôi nó?".
Beta già vừa ngồi sửa lại cái máy cày, vừa chăm chú nhìn con trai đang cẩn thận sát trùng vết thương cho chú chó nhỏ.
"Cô Andy cạnh nhà mình có con chó mẹ sinh non, hôm qua nghe cô ấy nói chó con mất hết rồi. Cho nên con tính mang nhóc con này sang uống nhờ chút sữa".
"Tùy con nha, nuôi được thì nuôi. Nếu lỡ con chó này sống không nổi thì cũng đừng nuôi thêm con nào nữa, nuôi thú cưng vui nhưng cũng buồn lắm con à".
Hoàng Nam ôm chú cún con trong tay, thì thầm đôi ba lời ngọt ngào:
"Mày nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ là một gia đình".
Từng bóng đèn điện lần lượt tắt đi, cả khu dần chìm vào giấc ngủ yên lành. Nhưng cách đó không xa, nơi biệt phủ xa hoa của vị chủ tịch nọ đang chẳng mấy yên bình lắm.
"Mấy cậu làm vậy là chết tôi rồi, chủ tịch mà về không thấy thú cưng của mình đâu chắc chắn ông ấy sẽ giận lắm cho coi".
Bà vυ' liên tục cầu xin, mong rằng hai cậu chủ sẽ giữ lại con chó mẹ. Nhưng cuối cùng lại bị gạt phăng đi:
"Thú cưng nào của ông ấy chứ? Con chó đó thực tế không phải cha tôi nuôi đâu, là mụ đàn bà trơ trẽn kia đòi một đòi hai muốn ông ấy tặng mình cho bằng được. Bà khỏi cần năn nỉ chi cho tốn nước bọt, tôi muốn xem biểu hiện của mụ đàn bà ấy khi trở về nhà sau chuyến du lịch Hawaii và thấy thú cưng của mình chẳng còn một con trong nhà là cảm giác như thế nào".
"Haha, em đang thấy và tưởng tượng được cái bản mặt của cô ta nếu như biết chó cưng của mình vừa sinh con chưa được một tuần đã bị ném đi, một con thì ném vào sọt rác. Mấy con còn lại cùng với mẹ của nó thì bị thanh lý cho lò phối giống...hahaha!!"
Từng chú chó con được mang lên xe rồi chở đi mất, còn người bán nó đi thì gương mặt vẫn cứ lạnh lùng, giống như vừa trút được của nợ cho nhẹ người.