Xuyên Không, Ta Lập Nữ Nhi Quốc

Chương 11: Cơ hội

Khi Trần Anh bước ra ngoài, rất đông người đang đứng đợi ở đây, y không ngờ tới là có nhiều người quan tâm đến vậy. Điều chỉnh lại trang thái anh liền bước ra cánh đồng trống ở ngoài làng, nhờ A Lệ mang một cái ghế ra, y đứng lên trên cất tiếng nói:

- Lời nói đầu tiên, TrIệu An cảm ơn mọi người đã tin tưởng mà đến đây đông đủ, trước mắt để tiêu diệt lũ thổ phỉ Triệu An sẽ tuyển chọn 1 số dân làng có đủ sức khỏe để tiến hành huấn luyện thành lập đội chống thổ phỉ cho làng, không phân biệt nam nữ chỉ cần đủ sức khỏe là được, cấp cơm 3 bữa, mỗi ngày trả 4 đồng, trong lúc chiến đấu bị thương sẽ được đền bù thương tật, nếu không may qua đời người nhà sẽ được chăm lo đầy đủ. Ngoài ra Triệu An sẽ tuyển thêm một số người làm về rèn sắt, trồng trọt, chăn nuôi để đảm bảo nguồn cung lương thực cho cả làng nữa, ai có nhu cầu ứng tuyển hãy liên hệ trưởng làng, thông tin chi tiết Triệu An sẽ viết và dán thông báo cho cả làng biết, ai có câu hỏi gì Triệu An sẽ giải đáp hết ạ.

Câu nói vừa dứt phía dưới dân làng xôn xao bàn bạc, bông có một người trung niên tương tác khỏe mạnh nhưng mất một tay lên tiếng

- Không biết Triệu An huynh đê có thu nhân các cựu binh vào trong đội hộ vệ không, tuy ta mất 1 tay nhưng vẫn rất khỏe mạnh, có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ cần lựa chọn vũ khí phù hợp thì gϊếŧ đám phổ phỉ kia không thành vấn đề.

Trần Anh suy nghĩ một lát rồi nói:

- Được ta đồng ý.

- Phụ nữ cũng được tham gia đánh thổ phỉ sao, ta có nghe lầm không?

- Nếu có đủ sức khỏe thì vẫn được tham gia, nam hay nữ đều có điểm mạnh điểm yếu riêng biệt, mỗi người nếu có quyết tâm đều có thể chiến đấu được.

- Phụ nữ sao có thể đánh bại được lũ thổ phỉ được, chúng hung hắn khỏe mạnh lắm. Một người thiếu niên lên tiếng vẻ mặt đầy nghi ngờ

Trần Anh mìn cười đáp:

- Một người phụ nữ nếu được huấn luyện đúng cắn, tâm lý vững vàng dễ dàng gϊếŧ chết vài tên thổ phỉ.

- Việc này sao có thể. Người thanh niên kia lại hỏi

- Tôi không nói những việc mình không chắc chắn.

Câu nói vừa dứt, tiếng bàn bạc xôi xao lại vang lên.

- Trật tự, ai còn câu hỏi nào nữa không?. Trường làng lớn tiếng nói to.

- Trong làng không có lò rèn thì sao rèn sắt đây, chưa kể nông cu cũng không đủ muốn làm nông thì phải khai hoang thêm đất, Triệu An cháu có ý tưởng nào không?. Một ông lão trầm ngâm lên tiếng.

- Việc này cháu sẽ cho người xây dựng lò nung, cách xây như thế nào thì cứ theo lời cháu là được.

- Việc làm nông nam nữ đều được nhận đúng không, có được trả lương không ạ?

- Tất nhiên ai làm đều được hưởng lương cả, chỉ là sẽ ít tiền hơn việc tập luyện đánh thổ phỉ, vì nó nguy hiểm đến tính mạng.

Mọi người trầm ngâm, sau đó có vài người gật đầu.

Tiếp sau còn vài ý kiến nhỏ nữa, được một lúc mọi người bắt đầu tản ra.

Theo kế hoạch, chiều nay Triêu An sẽ hướng dẫn đàn ông, trai tráng trong làng đi đào đất sét, chặt củi làm gạch nung.Khi làm việc tại đây 1 ngày hộ được trả 2 đồng, bao cơm ăn 3 bữa, nên mọi người rất vui vẻ

Sau khi chỉ dẫn bác trưởng làng hướng dẫn mọi người xây dựng lò gạch, Trần Anh tìm mội vị trị phù hợp để xây 4 lò cao để luyện sắt, ngoài ra Trần Anh cũng hỏi thăm 2 bác thợ săn già của làng Sau khi trao đổi Trần Anh biết được phía đông làng 5 dặm có một hang động phía trong có những cục đá màu đen, dòng nước bên ngoài cũng bị đá trong hang làm bẩn. Trong thời đại này cái gì màu đen đều là điểm xấu cả, nên cả vùng xung quanh ko ai dám tới, nghe tới đây Trần Anh vui sướиɠ cười lớn:

- Thật không ngờ tìm được than đá ha ha.

- Triệu An, đó là một vùng đất xấu, nguy hiểm lắm, chúng ta mà đến đó sẽ bị trúng tà. Lão Mao thì thào bảo.

- Việc này lão Mão không cần lo, cái đó là than đá thôi, không có cái gì gọi là trúng tà cả. Loại than đá cháy mạnh hơn các loại than thông thường nhiều.Sang mai chúng ta sẽ lên đường khảo sát hang động đó.

Sáng sớm hôm sau, 4 đường lên đường tìm hang động. Trước khi đi Trần Anh đã sắp xếp cho A Lệ hướng dẫn một số người phụ nữ nấu cơm, cho những người công nhân lò gạch kia.

Đến chỗ có than đá, cũng gần trưa loại than đá này tuy chất lượng khá tốt, tuy còn lẫn nhiều tạp chất nhưng đề đốt lò rèn sắt thì không thành vấn đề. Tiện thế Trần Anh cũng đi thăm dò một vài nơi nữa tìm được 2 ngọn núi có thạch anh, đá vôi cách đó không quá xa. Cũng may mắn ở thời này dân cư vùng núi rất thưa thớt, chưa kể họ cũng chưa biết giá trị của thạch anh và đá vôi nên khu vực này rất hoang sơ, Trần Anh tinh tưởng chỉ cần một thời gian nữa chắc sẽ tìm được mỏ quác sắt hoặc đồng, vì kỹ thuật khai khoáng thời này rất thô sơ nên nhưng mỏ đồng hay sắt chưa lộ thiên thì khó mà tìm được. Trần Anh giỏi về thảo mộc chỉ cần căn cứ vào các loại cây mọc xung quanh có thể phát đoán được một số mỏ quạch ẩn dưới đất, vì hàm lượng vi khoáng dưới đất sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến thực vật, có một số loài thực vật chỉ mọc ở gần những nơi có nhiều sắt, đông, hay cả vàng, Ví dụ điển hình là cây cỏ đuôi ngựa người xưa còn gọi là cây tìm vàng.

Khi 4 người trở về làng thì trời cũng đã tối rồi, Trần vừa bước vào thì thấy trưởng làng chạy tới:

- Tối thế này còn có chuyện gì tìm cháu vậy trưởng làng.

- Đã tuyển được hơn 50 người trong, đó hơn 20 phụ nữ họ đều khỏe mạnh đăng tình nguyện đánh thổ phỉ. Ta thấy có nhiều phụ nữ quá không phù hợp,ta vốn muốn chỉ nhận 10 người, nhưng họ năn nỉ ta mãi bảo không có việc làm thì họ cũng chết đói, ta thấy khó sử quá nên tìm cháu để trao đổi về việc này.

Trần Anh cười,vỗ vai trưởng làng và nói:

- Không cần từ chối đâu, còn vài vòng sơ tuyển nữa mà, chúng ta đang cần người, trước cháu đã nói chỉ cần có đủ sức khỏe tâm lý vững là sẽ nhận, cháu đâu có thể nuốt lời với mọi người.Phiền bác thông báo, sang mai ai được nhật thì tập trung ở ở cánh đồng trước làng, mai cháu sẽ tổ chức sơ tuyển.

- Vậy lão đây sẽ đi thông báo, cháu nghỉ sớm đi.

Vào nhà, Trần Anh không ngờ phía trong có người, trên chiếc bàn nhỏ đã bày 1 tô cháo, 1 đía rau dại luộc, nhìn kỹ lại là A Lệ đang ngồi trên ghế, bên cạnh có một người phụ nữ đang ngồi trên nền đất, 2 người đều đang buồn ngủ. Bất chợt nghe tiếng động 2 người bừng tỉnh:

- Triệu An, anh đã về rồi, ca ca em có về cùng anh không?

- Có, cậu ta cũng đã về nhà rồi, sao em lại ở đây, còn vị này là? .Triệu An nhìn người phụ nữ đang ở bên cạnh A Lệ, dưới ánh mắt của Trần Anh vẻ mặt nàng ta đỏ lên trông thấy, ngượng ngùng. Thấy vậy A Lệ tủm tỉm cười:

- Đây là chị Vân Nhi, trước thương hay cùng em đi hái rau dại, năm nay mẹ chồng cô ấy mới mất nhà cũng có một mình nên em cũng thường ở cùng chị ấy..

Cao Vân Nhi là một cô gái mệnh khổ, lấy chồng mới được mấy tháng thì trong một lần lên núi săn thú chồng cô bị hổ vồ chết, người trong làng phải mất 3 ngày mới tìm ra thi thể không nguyên vẹn của anh ta. Sau sự việc này, mẹ chồng cô ấy khóc lóc, suy sụp đến nỗi không ăn, 4 tháng trước thì mất, cũng bởi vì việc này mà trong làng ai cũng xa lanh Vân Nhi, xem cô ây như là vậy xui xeo, cũng may A Lệ cũng mồ côi, lại còn nhỏ nên không để ý mấy vấn đề này, 2 người thường xuyên chăm sóc lẫn nhau.

Thấy thức ăn trên bàn đã nguội, Trần Anh lên tiếng:

- 2 người ăn uống gì chưa ngồi lại ăn cùng cho vui luôn, lâu lắm rồi căn nhà này mới có hơi âm của phụ nữ. Để chủ nhà đi hâm đồ ăn cho.

Nói xong Trần Anh vào bê đồ ăn vào bếp, Vân Nhi vội lên tiếng:

- Viêc này có tiện không.

Ở thời đại này việc đàn ông vào bếp là một điều rất hiếm gặp, tư tưởng phong kiến xem việc nấu ăn là công việc của phụ nữ còn rất phổ biến trong xã hội. Nghe vậy Trần Anh mỉm cười đáp lại:

- Trước giờ tôi vẫn một mình nấu ăn mà, chị cũng đã nấu sẵn rồi, tôi chỉ việc làm nóng lại thôi cũng nhanh mà.

Một lúc sau, Trần Anh mang cháo và rau dại ra, trong nhà 3 người ăn uống vui vẻ với nhau, ăn xong Triệu An lịch sự tiến 2 người ra về.