Xuyên Không, Ta Lập Nữ Nhi Quốc

Chương 10: Tàn Nhẫn

Nghe lời nói này, A Tiêu lộ ra vẻ khó hiểu, đêm sao câu cá. Nhìn lại tên thổ phỉ đang la hét đau đớn, hắn vẫn cố bò đi trong nỗi tuyệt vọng, cú đánh vào chân khiến gã bị thương rất nặng, phải một lúc gã mới đứng tựa vào một tảng đá, lượm một cây gậy khập khễnh đi về hướng ngôi nhà bỏ hoang cuối làng. Miệng không ngừng rêи ɾỉ và chửi rủa, lúc này dân làng mới chạy lại xung quanh Trần Anh, có người lộ ra vẻ ngưỡng mộ, cũng có người tỏ ra vẻ lo lắng.

- Triệu An cháu mau thu xếp đồ đạc rời khỏi làng ngay đi, lũ thổ phỉ mà biết chúng ta đánh người của chúng sẽ đến báo thù.

Trần Anh cười nhạt, nhìn trường làng mở miệng nói:

- Ông cứ yên tâm, cháu đã có tính toán riêng mình, cháu đâu thể để cả làng chịu khổ vì cháu được.

- Tên kia đến giờ ngươi còn giả nhân giả nghĩa, nếu lo nghĩ cho người làng thì đã không hành động ngang ngược như vậy. Lũ thổ phỉ đó sẽ đến gϊếŧ cả làng chúng ta.

Thím ba trong làng vừa khóc vừa nói, tỏ ra vẻ rất oán trách Trần Anh.

Y vỗ vai, lên tiếng nói với trưởng làng:

- Chúng ta không thể mãi nhẫn nhịn lũ thổ phỉ được, cháu đã có kế hoạch cụ thể, nhờ trường làng mai tổ chức cuộc họp giúp cháu, có một ít gạo kê,thịt cừu mọi người lấy một ít về mà ăn.

Nói xong, anh để lại 4 cân gạo kê, vài miếng miếng thịt cừu, còn nhiều thì để lại cho dân làng.Thây vậy mọi người nhanh chóng quên hết nỗi sợ hãi, lần lượt mang đến trưởng làng nhận gạo và thịt. Thổ phỉ thì đáng sợ đó, nhưng không bằng cái đói, ăn no trước đã mọi việc tính sau.

Trước khi A Tiêu về nhà, Trần Anh rặn y ăn cơm xong thì đi gặp anh ta liền, tâm 1 giờ sau 2 người bí mật đến căn nhà hoang của tên thổ phỉ kia. Trần Anh nhanh chóng trèo lên một gốc cây to gần đây quanh sát, anh không dám chắc trong làng còn tai mắt khác của lũ thổ phỉ không, để chắc chắn anh đành phải thầm lặng quan sát động tĩnh của hắn. Y không đánh chết liền tên đó cũng vì lý do này, chỉ đánh phế một nửa người hắn nếu ai đến giúp đỡ tên này thì chắc chắn có liên quan đến lũ thổ phỉ, việc tiêu diệt đám tai mắt là nhiệm vụ hàng đầu của Trần Anh bây giờ, không thể để kẻ thù biết mình đang làm gì.

Trong căn nhà hoang tên Hắc Mã tử đau đớn chửi rủa, cũng may chân hắn cũng khỏe mạnh rắn chắc, nếu không thì hắn cũng không nghĩ mình có thể bò về đến đây để nghỉ. Một bên tay bị gãy, một chân bị sưng to tím đen, hắn đau đớn, nguyền rủa.

- M*ẹ kiếp tên nhãi ranh, lão đây về được sơn trại thì ta rút gân lột da cả cái làng này..

Nhìn lại trong nhà hắn còn có một con lừa, một ít thịt khô, ít rượu uống một ngụm lớn, được một lúc trong cơn đau hắn ngất đi. Trong mơ hắn nhớ lại việc mình thua bạc, làm liều ăn cắp đồ của lão nhị, bị phát hiện đuổi ra khỏi núi, tìm đến làng Sơn Hà hăm hở ở lại đây lấy công chuộc tội, ai dè bị đánh tàn phế nửa người.

Lúc hắn thức giấc trời cũng đang khuya, nhìn lại con la đang nằm ngủ, hắn thầm oán trách tính cướp thêm một ít đồ, mà bị hại tàn tạ đến mức này. Hắn vỗ đùn con lừa, từng bứng lết cái thân ôm cổ con vật, bò từ từ lên trên người nó. Phải một lúc hắn mới bò lên được, hắn không dám đợi đến trời sáng, ai biết được tên điên kia có tính gϊếŧ hắn luôn không, hắn thầm chửi rủa Trần Anh.

Lúc này cách đó không xa, Trần Anh nghe thấy tiếng kêu của con lừa, quan sát về phía ngôi nhà hoang cuối làng. Y và A Tiêu mỗi người một bên canh ở đây từ buổi trưa đến giờ, nhưng không gặp ai trong làng đến và thấy biểu hiện tên thổ phỉ, Trần Anh có thể thầm đánh giá trong làng nếu có nội gián cũng không liên hệ với tên này, xem như hắn vô dụng.

Trần Anh huýt sáo, A Tiêu cách đó không xa nhảy xuống đất từ một cành cây, 2 người nhanh chóng chạy theo tên thổ phỉ. Một lúc sau, Hắc mã tử đang ngồi trên lưng con lừa đau đớn rêи ɾỉ, một phần do trời tối dù đang cầm theo đuốc nhưng con la vẫn không đi nhanh hơn được, một phần do đường mòn rất khó đi vừa hẹp vừa gập ghềnh. Bất ngờ từ trong rừng cây có một cái bóng lướt nhanh ra, hắn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra khỏi lưng con lừa.

- Còn muốn chạy à.

Trong cơn hoảng hốt gã chỉ kịp thét lên một tiếng:

- Là là ngươi.

Trần Anh nhanh chân sút hết mức vào thái dương hắn, hắn hét lên đau đớn. Rút con thanh đao trên lưng, chém đứt một bên chân của hắn, rồi ném con đao còn dính máu về phía A Tiêu đang đứng đó, lạnh nhạt nói:

- Chém đầu hắn đi, A Tiêu.

Thấy A Tiêu còn đang run run, đây cũng là lần đầu gϊếŧ người, ai cũng phải đối mặt, thấy vậy Trân Anh vỗ vai.

- Tên này làm không ít việc ác, chúng ta chỉ thay trời hành đạo thôi, nếu để tên này còn sống thì cả làng sẽ gặp họa, cậu không cần cắn rứt lương tâm, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với người của mình, hãy nhờ vì sao mẹ cậu phải chết.

Nói đến đây A Tiêu trầm ngâm, nhớ ngày đó mẹ cậu ấy vì để lại lương thực cho 2 anh em họ mà bị lũ thổ phỉ Mạo Du này chém chết trước cổng làng. Lòng bàn tay A Tiêu sét lại, ánh mắt căm thù nhìn về phía Hắc Mã tử đang kêu la kia, rất nhanh sau đó 1 đao, 2 đao, 3 đao cũng dùng đầu hắn bị chém bay ra, trên thân A Tiêu đẫm máu.

- Làm tốt lắm, Trần Anh vỗ vai A Tiêu.

Bất ngờ, A Tiêu mở miệng nói:

- Lúc cậu trở về từ rừng, cậu rất khác trước, chả lẽ vị cao nhân kia cũng truyền cho cậu nhiều thứ vậy sao?

- Đúng vậy, một ngày tớ ở với tiên nhân bằng 10 năm của chúng ta, cậu có hiểu đơn giản là vậy.

Người xưa rất mê tín, giải thích như vậy làm thuận tiện nhất.

- Thật vậy sao, có lúc tớ nghĩ cậu không còn là Triệu An nữa. Không ngờ lại có cơ duyên này.

- Chuyện gặp tiên nhân trước mắt cậu giữ bí mật cho tớ, trước mắt đào tạm một cái hố vứt xác tên rác rưởi này đi, cũng đang muộn rồi.

Một lúc sau 2 người xử lý xong xác gã thổ phỉ, lục soát thân thể gã tìm được vài mẩu bạc vụn, mấy xu đồng lẻ tẻ, đáng giá nhất chắc chỉ có mỗi con lừa kia thôi. Gần đến sáng Trần Anh mới vừa về đến nhà, vừa nghỉ một lát bống có tiếng gọi của trường làng:

- Triệu An, mọi người đã đến đông đủ rồi, cháu ra ngoài gặp mọi người đi.