Xuyên Không, Ta Lập Nữ Nhi Quốc

Chương 9: Xung Đột

A Tiêu vô thức nhìn lại phía sau, nhưng Trần Anh nhanh tay cản lại, 2 người bước nhanh ra khỏi con hẻm, đi vòng quanh trấn một vòng. Y lựa chọn một tiệm quần áo lớn, cho mỗi người 3 bộ quần áo mới, Trần Anh cuộn tròn 1 bộ đồ rồi lấy dây thắt lưng quần cột trên bả vai A Tiêu, để trông như y có một cục bướu, rồi tìm đường cửa sau của tiệm mà đi, tiện trên đường mua thêm 2 cái mũ vành rộng. Một phần do tên theo dõi không phải cao thủ, nên mới để Trần Anh phát hiện sớm, một phần vì anh cũng nhanh chóng ngụy trang, nên đã hoàn toàn cắt được cái đuôi phiền phức này.

- M*ẹ ki*ếp , không ngờ người của Bách gia tâm địa thật xấu xa, cũng may cậu phát hiện ra sớm đó Triệu An, lão già đó thật độc ác, muốn cho người tìm ra chỗ hái thảo dược, cướp lại số bạc đó mà, thật thâm hiểm.

- Việc chưa rõ ràng không vội quy tội Bách lão, lúc đưa bạc thưởng xung quanh cũng có không ít người. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, không ít kẻ muốn hạ thủ chiếm đoạt đâu. Hai ta cần phải cẩn thận, đi mua thêm ít lương thực và muối, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Lời vừa dứt bọn họ lại đến tiệm vải, mỗi người mua một tấm màn đen nhờ chủ tiệm khâu vào trong vành mũ vừa để tránh nắng vừa ẩn thân, bọn họ đến tiệm lương thực mua một xe thồ nhỏ, một con la, mua thêm 50 cân gạo kê, 30 cân gạo nếp, 20 cân thịt cừu, 10 cân muối đen. Phải công nhận muối ở thời đại này quá đắt, 1 cân muối đen giá tận 300 xu, chưa kể muối này rất nhiều tạp chất, ăn uống lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Đến tiệm rèn mua thêm 2 thanh đao, 2 chiếc rìu bổ củi để phòng thân, đến lúc này 2 người bọn họ nhanh chóng rời khỏi thành. Tính lại đã tiêu hết 10 lượng bạc, thật tốn quá nhiều tiền mà.

Bọn họ ra ngoài thành vào lúc trời sắp hoàng hôn, đi khoảng 1 dặm trời tối dần, để phòng cướp dọc đường Trần Anh không cho thắp đuốc chỉ căn cứ vào ánh trăng mà đi. Trong đêm gió thổi lá rừng xào xạc, chốc chốc có tiếng thú hoang kêu, 2 người ẩn vào bóng tối chậm rãi hướng về phía làng. Đến gần sáng bọn họ tăng tốc, khoảng gần trưa từ từ làng Sơn Hà hiện ra trước mắt. Đến giờ họ mới hạ thấp mức cảnh giác lại, chiếc xe chậm rãi đi vào trong làng trong ánh mắt kinh ngạc của người dân.

- Nhiều gạo quá, có có thịt cừu nữa kia.

- Hình như là A Tiêu với Triệu An, 2 người này làm gì mà có nhiều tiền vậy.

- Nhìn con là với chiếc xe kia tốn không ít đâu, không biết ta có được ngồi lên trên nó không ha ha.

Xung quanh vang lên nhiều tiếng xì xào bàn tán của dân làng. Bỗng từ phía xa có tiếng quát lớn:

- Hai thằng nhóc kia, xuống xe khôn ngoan thì đưa hết tài sản, lương thực ra, lão tử đếm đến 10 không giao thì đừng trách ta ra tay độc ác.

Dân làng xung quanh nghe giọng nói này, đều tỏ vẻ căm tức, có người muốn lao ra nhưng nhưng bị người nhà cản lại,, có người lại thầm thở dài, vẻ mặt buồn bã xen kèm nét căm phẫn. Trong làng ai ai cũng biết kẻ nào đang phát ra giọng nói đó.

Trần Anh cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh, ở nơi đó có một gã thân hình thấp gầy,nhưng trông rất khỏe mạnh, tay cầm 1 thanh đao, mặt mũi dữ tợn nhìn về phía 2 người họ. Tên này chính là Hắc Mã tử đây mà, Trần Anh cười giễu cợt nhảy xuống xe lấy một chiếc rùi chẻ cùi bước nhanh về phía gã. Thấy vậy A Tiêu vội vàng nhảy nhanh xuống tay cầm theo thanh đao đi cùng về hướng Trần Anh, nhưng chưa đi được mấy bước y đang bị cản lại.

- Tên này mình tớ giải quyết đủ rồi, cậu ở lại trông xe hàng đi.

- Cái gì Triệu An, cậu điên rồi, tên này là thổ phỉ đấy, gϊếŧ người không gớm tay đâu, 2 ta cùng lên đánh nếu không lại tớ còn lấy sức cản lại được, tương cậu bé té làm được gi, đầu cậu còn bị nước suối nhiễm vào đúng ko?

A Tiêu lộ vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Trần Anh, nhưng đáp lại y là vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, A Tiêu rất khó hiểu. Bông từ xa có tiếng hét lớn kèm theo tiếng bước chân lao về phía 2 người:

- M*e Kiếp, 2 thằng ranh con không xem lão tử ta ra gì, chết hết đi.

Lúc này Trần Anh xoay người chạy nhanh về phía tên Hắc Mã, cách tầm 4 bước chân, tay phải y ném bay chiếc rìu vào hướng tên thổ phỉ, tên kia thấy vậy lấy đao ra đỡ cười khẩy đầy độc ác. Nhưng không ngờ tới Trần Anh nhanh như cắt, chân phải đạp nhanh lên trước tiếp đất, thuận đà y xoay người lấy chân trái đá hết sức vào sườn non tên kia. Hắn hét lên trong đau đớn vô thức lùi lại về phía sau, vừa đúng lúc này Trần Anh chạy nhanh bay người, lấy đầu gối chân trái đập vào ngực gã, đồng thời cùi chỏ tay trái đầu vào giữa trán hắn. Khi chân vừa tiếp đất, y thuận 2 tay bẻ khớp tay phải đang cầm đao của gã thổ phỉ.

- Rắc, âm thanh giòn tan vàng ra, khớp tay phải của gã bị tháo con đao rơi xuống đất, kèm theo tiếng hét thất thanh của gã. Chưa kịp hoàn hồn, Trần Anh dùng tay quàng cổ hắn, đưa chân sang ngang vật hắn ngã lăn ra đất, đồng thời anh lấy tay mình cầm chân phải của tên cướp, dùng cùi chỏ hết sức đánh vào ống khuyển chân gã, rồi anh xoay người bước đi trong tiếng la hét pha lẫn hoảng hốt của tên thổ phỉ.

Đến lúc này, A Tiêu và dân làng xung quanh mới bửng tỉnh, tưởng chừng mình đang mơ, việc này xảy ra quá nhanh, động tác thân thủ của Trần Anh rất kỳ lạ, cực kỳ tàn độc chủ yếu là bẻ khớp và đánh vào tử huyệt. Trong ánh mắt đang ngỡ ngàng của mọi người, Trần Anh lấy đi thanh đao và chiếc rìu, bước nhanh đến chỗ A Tiêu vỗ vai cười bảo:

- Thu đồ nhanh đi, tối nay còn phải đi câu cá nữa.