Nếu muốn ăn cơm thì phải rút máu. Một ống máu đổi một suất cơm, nhưng ăn xong cậu sẽ càng yếu ớt hơn, tiếp tục rơi vào một cơn đói tiếp theo.
Thủy Thước từng gặp một con bạch tuộc đột biến, vô cùng to lớn, có thể lấp đầy cả ký túc xá của cậu, không biết nó đã chui vào viện nghiên cứu từ lúc nào.
Nhưng trước khi rời khỏi viện nghiên cứu, nó đã biến thành bạch tuộc sáu tay, vì nó nói muốn báo đáp ân tình Thủy Thước không tố cáo nó, thế nên nó đã cắt hai cái xúc tu của mình để làm gỏi sashimi cho Thủy Thước, mặc dù rất ngại nhưng Thủy Thước chưa bao giờ được ăn no đến thế.
Số 77 chỉ biết thông tin cơ bản của Thủy Thước, không biết rõ những trải nghiệm trong quá khứ của cậu.
Số 77: [Đương nhiên rồi, ăn bám chính là mục đích tồn tại của hệ thống chúng ta! Những ngày tháng tốt đẹp thế này mới chỉ là khởi đầu thôi!]
Nó nói mà lòng cũng không chắc chắn lắm, thực ra trong cả thế giới rộng lớn này, chỉ có duy nhất một mình nó là hệ thống ăn bám, Thủy Thước cũng là ký chủ đầu tiên mà nó giành được.
Dù sao thì thiết lập của nó cũng không phù hợp với thời đại đấu tranh của thế giới rộng lớn này, con đường thăng tiến quả thực rất hạn chế, nhân viên cũ không muốn đến, nhân viên mới không muốn thử, nó đã ngồi ghế dự bị từ rất lâu rồi.
Vì vậy, số 77 vẫn phải bù đắp một chút để tránh ký chủ thất vọng vì kỳ vọng quá cao.
[Nhưng loại vai diễn như này khá ít, chiếm tỷ lệ không nhiều trong cốt truyện, và kết cục sau đó thường không được tốt đẹp lắm.] Nó nói rất khéo léo.
"Không sao, như vậy là tốt lắm rồi." Thủy Thước cụp mắt, phồng má thổi thổi vào bát mì, hơi nóng bốc lên, từng sợi mi rõ ràng trên mí mắt mỏng manh không ngừng rung động như những chú bướm vỗ cánh trong màn sương mù.
Tống Tần không nghe rõ Thủy Thước đang lẩm bẩm điều gì, nhưng bát mì đó cũng nhanh chóng vơi đi, theo đó là cảm giác mãn nguyện dâng lên trong lòng anh ấy.
Hóa ra nuôi một đứa trẻ chính là như vậy...
Anh ấy hắng giọng, giữ vững vẻ uy nghiêm của một người anh trai: "Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi ngủ ngay đi, ngày mai không được phép đi học muộn nữa đâu."
Ăn của người ta rồi thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, Thủy Thước không thể tiếp tục chiến tranh lạnh nữa, cậu ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, nửa mong đợi hỏi: "Sáng mai có thể được ăn mì này nữa không?"
Tống Tần: "Sáng mai dì Ngô sẽ chuẩn bị bữa sáng."
Ngụ ý là anh ấy sẽ không nấu mì cho cậu nữa đâu.
Mặc dù đã bật đèn dọc đường nhưng Tống Tần vẫn đưa Thủy Thước đến tận cửa phòng ở tầng hai, có lẽ là vì lo lắng cậu lại vụng về mà va đυ.ng vào đồ đạc trong nhà.
Trước khi đóng cửa, Tống Tần đưa tay ra, ánh mắt sâu thẳm.
Lòng bàn tay anh ấy rất to, không mềm mại lắm, phủ đầy bởi những vết chai do đã cầm gậy lâu năm.
Ý định ban đầu của Tống Tần là muốn kiểm tra bản kiểm điểm của Thủy Thước.
Ai ngờ đối phương lại đứng ngẩn người hai giây, sau đó như một con vật nhỏ bé không hề cảnh giác, áp mặt vào lòng bàn tay anh ấy.
Tống Tần mới nhận ra màu mắt của cậu rất nhạt, long lanh như màu trà nhạt, mang một sự ẩm ướt và mềm mại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của nhà họ Tống.