Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Yếu Ớt Thích Ăn Cơm Mềm

Quyển 1 - Chương 21

Kết quả là cậu lại quên mất sự chênh lệch chiều cao của hai người, cậu đâm sầm vào ngực Tống Tần, đối phương đứng bất động như núi, còn cậu thì lại loạng choạng rồi.

Tống Tần nắm lấy cánh tay Thủy Thước, giúp cậu lấy lại thăng bằng.

Đang làm trò gì đây? Tống Tần cụp mắt, nhìn thấy mái tóc đen mượt của Thủy Thước và xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu cậu. Cậu có vẻ như bị đau do va chạm nên xoa xoa mũi, lúc bỏ tay ra thì mũi đã đỏ ửng.

Thật đáng thương và cũng đáng yêu làm sao.

Là đang làm nũng à?

Tống Tần không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với người nhỏ tuổi hơn, lý do thứ nhất là vì dòng chính nhà họ Tống ít người, lý do thứ hai là vì từ khi được nhận nuôi thì mẹ anh ấy không cho anh ấy tiếp xúc nhiều với các thành viên trong dòng thứ nữa, dòng thứ phần lớn đều phải dựa vào dòng chính để sinh sống, vì vậy mà vào dịp Tết, người của dòng thứ gặp anh ấy cũng đều rất dè dặt, sợ rằng sẽ nói sai điều gì đó.

"Ngồi xuống đi." Tống Tần chỉ vào bàn ăn ngoài bếp: "Đã muộn rồi, dì Ngô cũng đã ngủ say, không tiện gọi dì ấy dậy, anh nấu mì cho em ăn."

Sau khi Thủy Thước đến thế giới này thì đã bắt đầu thói quen lướt mạng mười hai tiếng một ngày, nghe câu cuối cùng của anh ấy, cậu lập tức trợn tròn mắt.

Nói chuyện gì lạ lùng vậy trời? Đây có phải là điều cậu nên nghe không vậy?

Tống Tần thấy cậu mở to đôi mắt tròn xoe mà nhìn mình, có hơi tự hào khi được làm anh trai.

"Anh không thường vào bếp nhưng chỉ nấu mì thôi thì không thành vấn đề."

"... Ồ." Thủy Thước chán nản mà xoa mũi.

Đều tại Tương Tuần, hại cậu sau khi nhận được bức ảnh kia thì lại lên mạng tìm thêm những thứ kỳ quặc khác, đầu óc của cậu đã không còn trong sáng nữa rồi.

Cậu đến ngồi ở bàn ăn bên ngoài.

Bếp của nhà họ Tống hiện đang là là bếp nửa mở, khi thiết kế có lẽ là đã tham khảo ý kiến của Tống Tần, phối màu đen trắng xám, bếp và các không gian khác trong nhà được ngăn cách bằng cửa gấp theo chiều dọc, tránh để khói dầu bay vào phòng ăn.

Tống Tần nhanh chóng bước ra, mì trộn hành lá, thêm vài miếng thịt bò thái mỏng.

Có lẽ là cho hơi nhiều muối nên mì có hơi mặn nhưng Thủy Thước vẫn ăn rất ngon lành, cậu còn nói thầm với số 77: "Sau này tôi có thể tiếp tục nhận công việc như vậy không? Dù có nổi giận thì vẫn có người sẵn sàng nấu mì cho tôi ăn."

Thật ra, viện nghiên cứu mà trước đây cậu ở trực thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Trung ương, trong ngày tận thế mà có thể được ăn thịt là đã rất tốt rồi, thức ăn cũng khá ngon nhưng chỉ giới hạn cho mỗi nhân viên, vật thí nghiệm chỉ khi biểu hiện tốt thì mới có cơm ăn.

Có lúc Thủy Thước đói đến không chịu nổi, chỉ muốn ăn luôn thịt của mình, dù sao cậu cũng tự lành rất nhanh, miễn không phải vết thương chí mạng thì thịt sẽ nhanh chóng phục hồi trở lại.

Nhưng không được, nhà nghiên cứu nói rằng cậu không được tùy tiện lãng phí máu thịt của mình, chúng nên được dùng vào những việc có lợi hơn cho toàn nhân loại.