Đêm cuối thu nhiệt độ thường rất thấp, nhưng Thủy Thước vẫn mặc quần áo ngủ ngắn tay mùa hè, quần chỉ dài đến trên đầu gối một chút, gió thổi qua, một luồng khí lạnh từ ngoài cửa sổ ập vào, bám chặt vào bắp chân trần.
Đầu gối bất ngờ va đập vào quầy bếp ở vị trí trung tâm.
"Ui da…"
Thủy Thước theo bản năng mà muốn tránh sang một bên, vội vàng đưa tay ra dò đường, kết quả là lại lóng ngóng mà làm đổ cái giỏ treo đựng dao kéo ở bên cạnh bồn rửa.
Rầm rầm loảng xoảng…!
"Cạch." Âm thanh gậy gỗ gõ xuống đất, người đàn ông cao lớn bật đèn, mặt không biểu cảm, ánh đèn phản chiếu cái bóng thật dài của anh ấy.
Thủ phạm ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nền gạch xung quanh rơi đầy các loại gia vị đóng hộp.
Đúng là một món ăn ngon miệng mà.
Thủy Thước vừa thấy người đến là anh ấy thì đứng dậy phủi phủi quần áo, không phục mà lẩm bẩm: "Sao anh không bật đèn sớm hơn? Làm hại tôi kéo đổ giỏ treo..."
Là ai ngay từ đầu đã không bật đèn hả?
Tống Tần nhìn chằm chằm Thủy Thước - kẻ đang đổ lỗi cho mình, tầm mắt dừng lại nơi đầu gối đỏ ửng của cậu.
Bắp chân thon thả không có nhiều thịt, đầu gối vẫn có một ít thịt nên sau khi va chạm thì lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Môi anh ấy hơi mấp máy nhưng vẫn không nói gì, chỉ tiến lên phía trước rồi ngồi xổm xuống dọn dẹp đống đổ nát trên sàn.
Từ sau buổi chiều, Thủy Thước đã đơn phương cho rằng hai người đang trong cuộc chiến tranh lạnh, cậu cũng ngậm miệng, vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn thôi, nếu tiếp tục chủ động mở lời trước thì cậu sẽ thua cuộc mất.
Im hơi lặng tiếng mà dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ, sau đó Thủy Thước mở tủ lạnh, luồng khí lạnh ùa vào khiến cậu rùng mình, trong tủ lạnh không có thức ăn, cũng không còn thức ăn thừa được bọc bằng màng bọc thực phẩm, sạch sẽ gọn gàng, trong góc còn có một hộp bã cà phê để khử mùi.
"Thức ăn thừa trong nhà không để qua đêm, không tốt cho sức khỏe, buổi chiều dì Ngô đã mang đi xử lý rồi. Thức ăn tươi thì sẽ có người phụ trách mua và giao đến vào mỗi buổi sáng." Tống Tần như tiên giáng trần mà giải thích cho đứa “ở nhà quê mới lên” là cậu.
Không biết có phải là do Thủy Thước bị ảo giác hay không, hay là do Tống Tần thức dậy vào nửa đêm không có đeo kính, anh ấy vẫn không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt khi nhìn Thủy Thước cũng không còn sắc bén nữa mà dịu dàng hơn rất nhiều.
Mặc dù không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ nhưng ba mẹ đã giao em trai cho mình dạy dỗ, Tống Tần phải chịu trách nhiệm, ít nhất là không thể để Thủy Thước chết được.
Anh ấy không hiểu tại sao những người trẻ tuổi khi giận dỗi là lại không ăn tối, hoàn toàn không coi trọng sức khỏe của chính mình, chẳng khác gì trẻ con.
Tống Tần nhìn Thủy Thước ôm bụng thì nhíu mày: "Biết đói rồi à?"
Giọng điệu của anh ấy khi nói lời này rất kiêu ngạo. Thủy Thước giữ vững thiết lập nhân vật của mình, tuyệt đối không chịu thua: "Không liên quan đến anh."
Cậu đang định hùng hổ mà va vào vai Tống Tần một cái rồi quay về phòng mình một cách ngầu lòi.