Thủy Thủy: "Anh Tương Tuần, anh biết viết bản kiểm điểm không?"
Tạ Tương Tuần chậm rãi gửi đi một dấu chấm hỏi.
Không thể nói là không biết, ít nhất cũng ở mức độ khá thành thạo.
Tạ Tương Tuần từ nhỏ đã không thích việc học hành theo khuôn mẫu, hay nói đúng hơn là anh ta trời sinh đã có bản tính nổi loạn. Mỗi thứ hai hàng tuần, anh ta đều xếp hàng phía sau lãnh đạo khi chào cờ.
Lãnh đạo sẽ phát biểu trước, phát biểu xong sẽ đến lượt anh ta lên đọc bài kiểm điểm, anh ta còn nói hay hơn cả lãnh đạo, khí thế cũng lớn hơn cả lãnh đạo, lời lẽ đầy tinh thần phản kháng của anh ta thường khiến cả trường vỗ tay rầm rầm, làm lãnh đạo tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét.
Ngủ trong giờ học, trốn học, đánh nhau, anh ta đều không bỏ lỡ bất cứ thứ gì.
Trường nội trú có quy định nghiêm ngặt, nhưng gia đình anh ta đã quyên góp tiền để xây trường nên nhà trường sẽ không dại dột từ chối món tiền được dâng tận tay này mà đuổi học anh ta.
Sau đó, thấy anh ta không chịu nghe lời, trường học cũng dần không quan tâm đến anh ta nữa, dù sao đến lúc tốt nghiệp cấp ba, gia đình cũng định chuẩn bị cho anh ta ra nước ngoài học tài chính. Thế nhưng không lâu sau đó, anh ta lại xin nghỉ học để về nước chơi thể thao điện tử.
Cho đến khi giành hết các giải thưởng lớn và giải nghệ, anh ta mới quay lại hoàn thành chương trình đại học.
Tạ Tương Tuần tìm trong kho lưu trữ trên mạng, chia sẻ cho Thủy Thước đường liên kết của tài liệu chất lượng cao [Bộ sưu tập 100 mẫu kiểm điểm] đã được lưu lại trước đó.
Lại tò mò hỏi: "Cậu làm chuyện xấu gì thế?"
Thủy Thước tìm được mẫu bản kiểm điểm phù hợp trong số đó, vừa chép vừa trả lời: "Em đá bạn học ngã xuống đất. Thầy giáo nói em đánh nhau gây gổ."
Đá bạn học ngã xuống đất, xét theo một khía cạnh nào đó, Thủy Thước cũng không nói sai.
Tạ Tương Tuần nhướng mày, anh ta không dám tin, tay chân gầy gò như thế không chừng đá gãy cả chân mình thì đúng hơn.
"Anh Tương Tuần, anh ngủ sớm đi, em chép xong ngay thôi, ngủ ngon." Anh ta nghe thấy giọng nói trong tin nhắn thoại của đối phương.
Ngoan ngoãn đến vậy, thật sự không giống một đứa trẻ hư đã đánh nhau gây gổ với bạn học. Nhưng Tạ Tương Tuần nhìn nét chữ của đối phương, nét bút như rồng bay phượng múa đó, người ta thường nói nét chữ nết người, anh ta cũng không chắc nữa.
Tương Tuần: "Ngủ ngon."
*
Trăng lêи đỉиɦ đầu.
Ánh trăng trong vắt như nước chảy tràn ngập khắp cả ngôi biệt thự tĩnh lặng. Có lẽ là do ban ngày có mưa nên bầu trời đêm không một gợn mây, nhưng gió rất lớn, thổi xào xạc qua những chiếc lá trên cành cây, tiếng gió rít gào dữ dội, lá cây dương rung rinh, ánh sáng và bóng tối lộn xộn phản chiếu lên cửa sổ bếp.
Thủy Thước rón rén như một con mèo ăn vụng.
Tủ lạnh... Tủ lạnh ở đâu vậy?
Không dám quấy rầy người khác nên cậu mượn ánh trăng cẩn thận mò mẫm, dạ dày vì ăn uống không điều độ mà lại bắt đầu đau âm ỉ.