Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Yếu Ớt Thích Ăn Cơm Mềm

Quyển 1 - Chương 18

Vì đã tải một phần ký ức của nhân vật gốc trước đó nên cậu có thể đoán được tâm lý của Tống Thủy Thước.

Kể từ lúc phát hiện tuyến thể của mình bị khiếm khuyết nên không thể tiết ra đủ Pheromone Alpha, thậm chí còn tệ hơn khi tuyến thể bắt đầu trở nên hỗn loạn mà tiết ra Pheromone Omega một cách sai lầm.

Điều này khiến cậu bị bắt nạt nghiêm trọng ở trường cấp hai, những kẻ bắt nạt chủ yếu là Alpha, chúng chế giễu cậu bằng lý do là "có mùi giống Omega".

Bản thân không thể tiết ra đủ Pheromone Alpha, gia đình lại không đủ khả năng mua thuốc tiêm Pheromone y tế, cuối cùng dẫn đến việc cơ thể ốm yếu, gầy gò, không có cơ bắp và sức mạnh cứng cáp mà một Alpha bình thường luôn tự hào.

Tống Thủy Thước vốn nhạy cảm và tự ti, khi quyết định giả vờ là Omega để hưởng lợi từ thân phận này, có lẽ cậu cũng đã chấp nhận thân phận của mình.

Vì vậy, cậu mới đi càng ngày càng xa trên con đường lừa dối cả tình lẫn tiền.

Cậu ngẩn ngơ suy nghĩ, sau đó chạm tay vào màn hình, chấp nhận lời mời kết bạn của Tạ Tương Tuần.

Tạ Tương Tuần chuyển một khoản tiền sang, Thủy Thước đếm đi đếm lại, thấy hơi hoa mắt, vậy mà lại có tận bốn số không phía sau.

Đây là "phong bao lì xì nhỏ" mà anh ta đề cập đến đó sao?

Có lẽ cậu thực sự đã câu được đại gia rồi... Nhưng ông chủ này không được lịch sự lắm, vừa bắt đầu đã gửi ảnh quấy rối.

Thủy Thước nhấn vào nhận tiền, chậm rãi gõ chữ.

"Cảm ơn ông chủ."

Cách xưng hô này lạnh nhạt hơn nhiều so với cách gọi “anh Tương Tuần” khi phát sóng trực tiếp.

Tạ Tương Tuần bật cười.

Anh ta gần như có thể tưởng tượng ra cảnh đối phương trả lời tin nhắn với khuôn mặt nhỏ nhắn và nghiêm túc.

Anh ta đã hiểu lầm, có lẽ người phát sóng trực tiếp nhỏ nhắn này căn bản không có ý đó, chỉ là vì thiếu tiền nên mới lên mạng trò chuyện để kiếm tiền tiêu vặt.

Nếu đối phương nhiệt tình đáp lại thì chắc chắn anh ta sẽ mất hứng ngay lập tức.

Về phương diện này, Tạ Tương Tuần cảm thấy mình vẫn hơi hèn hạ, so với tình yêu dễ dàng có được, anh ta lại thích cảm giác người chủ nhân phải dùng xương thịt của chính mình để thu hút chú chó của mình hơn.

Tạ Tương Tuần: "Còn đi học không?"

Thủy Thước mở bản kiểm điểm ra, vừa mở nắp bút, quyết định dùng tin nhắn thoại để trả lời anh ta.

"Vẫn đang học lớp mười hai."

Cậu chưa ăn tối nên đến lúc này giọng có vẻ đã hơi yếu ớt, lại gần micro, giọng nói mềm mại như thể đang nũng nịu với người yêu.

Khi Tạ Tương Tuần hoàn hồn lại, mới nhận ra anh ta đã nghe đoạn tin nhắn thoại này ba lần.

Vẫn còn là học sinh, Tạ Tương Tuần quyết định vẫn nên kiềm chế, nếu không thì lương tâm sẽ rất cắn rứt.

Tống Thủy Thước: "Thế thì chắc có nhiều bài tập lắm nhỉ?"

"Học hành là việc quan trọng nhất, tôi không làm phiền cậu làm bài tập nữa."

Năm phút sau vẫn chưa thấy bên kia trả lời tin nhắn, chắc là đi làm bài tập thật rồi, Tạ Tương Tuần đang chuẩn bị đóng cửa sổ trò chuyện lại.

Bỗng nhận được một tấm ảnh, trên giấy có tựa đề là hai chữ - “Kiểm điểm”, nét chữ rồng bay phượng múa, phóng khoáng vô cùng, người không biết còn tưởng là đang viết bài phát biểu nhận giải thưởng gì đó.