Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Yếu Ớt Thích Ăn Cơm Mềm

Quyển 1 - Chương 11

Tống Tần chậm rãi lấy khăn tay từ túi áo vest, nhẹ nhàng lau vết máu và chất lỏng trong suốt dính trên mu bàn tay.

Dường như quần tây vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại.

Tống Tần lúng túng nhặt tập tài liệu trên sàn xe rồi đưa ô và cặp cho quản gia ra đón.

Thủy Thước vẫn nương tay nên khi cậu nếm được mùi máu tanh là dừng lại.

Tống Tần không nói nên lời.

Giống như một chú mèo hoang mới đến nhà, chủ nhân nhất thời không để ý đã làm cho nhà cửa tan hoang, muốn dạy dỗ một chút thì vừa ra tay đã bị cào, sau khi mèo bỏ chạy thì chủ nhân nhìn vết thương không nghiêm trọng lắm, còn phải tự an ủi rằng con mèo này thực ra vẫn có chút tình cảm với mình.

Anh ấy vừa xuống xe thì có người kịp thời đưa cho anh ấy chiếc gậy chống bằng bạc dự phòng.

"Cậu cả, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi." Quản gia nói.

Chớp mắt Tống Tần đã không thấy bóng dáng Thủy Thước đâu, cậu chạy nhanh như vậy chắc đã vào nhà rồi: "Tối nay ba mẹ có dùng bữa cùng nhau không?"

"Không ạ, ông bà không thích khí hậu ở Hải Thành dạo này nên ông bà đã bay về trang viên ở Mật Quốc nghỉ dưỡng rồi." Quản gia đi theo Tống Tần: "Trước khi đi, ông chủ có dặn là giao cậu út cho cậu cả quản lý."

Tống Tần gật đầu: "Ừ."

Ba anh ấy theo chủ nghĩa giáo dục bằng roi vọt, còn mẹ thì giỏi nhất là kiểm soát tinh thần, từ nhỏ Tống Tần đã lớn lên trong bầu không khí gia đình áp lực. Thời thơ ấu, anh ấy đã từng nghĩ nếu có một người anh em cùng chia sẻ thì có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng những người được gọi là "anh chị em" kia đều bị mẹ anh ấy canh chừng nghiêm ngặt không được vào nhà, ngược lại anh ấy là con nuôi được mẹ anh nhận từ họ hàng bên ngoại về nuôi, cuối cùng lại thừa kế nhà họ Tống.

Đôi khi Tống Tần nghĩ, có lẽ cặp vợ chồng này không quan tâm đến việc huyết thống có trong sạch hay không, họ chỉ cần một đứa trẻ đủ thông minh, chịu được áp lực, để thực hiện kế hoạch nuôi dạy hoàn hảo của họ, chịu đựng ham muốn kiểm soát biếи ŧɦái của họ.

Vất vả lắm mới trưởng thành đến mức có thể khống chế ba mẹ, mà ba mẹ cũng chuyển trọng tâm sang hưởng thụ cuộc sống, lúc này vai trò anh em mà anh ấy mong đợi thời thơ ấu mới chậm rãi xuất hiện.

Dường như anh ấy không còn cần sự đồng hành của vai trò này nữa, nhớ lại khuôn mặt trắng hồng kia, anh ấy lại thấy may mắn vì Thủy Thước không được đón về khi còn nhỏ, nếu không khi cậu đối mặt với sự giáo dục của cha mẹ như vậy, sẽ khó khăn hơn nhiều so với anh ấy.

Giống như anh ấy vừa nghĩ, không thể áp dụng sự đàn áp hà khắc với đứa trẻ như vậy.

Tống Tần thở dài.

Anh ấy không thể học hỏi được bất kỳ kinh nghiệm giáo dục hữu ích nào từ ba mẹ, cũng không biết làm thế nào để giao tiếp với một thiếu niên ở độ tuổi này.