Thủy Thước như không nhận ra bầu không khí đã thay đổi, nặng nề ngồi xuống bên cạnh Tống Tần, giữa hai người cách một cây gậy chống.
Cây gậy chống đó được làm bằng chất liệu cực kỳ tinh xảo, làm bằng gỗ mun, đầu gậy còn khảm một miếng ngọc phỉ thúy kiểu thủy tinh thượng hạng.
[Khi còn nhỏ nam chính đã từng bị bắt cóc, lũ quét đã phá sập ngôi nhà nơi bọn bắt cóc ẩn náu, xà nhà rơi xuống đập vào chân phải. Bình thường đi lại không tiện lắm, phải nhờ đến gậy chống.] Số 77 giải thích cho Thủy Thước.
"Thủy Thước, nhặt lên." Giọng anh ấy khàn khàn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh chỉ vào chiếc ô lộn xộn trên mặt đất.
Thủy Thước như một đứa trẻ đang nổi cơn cáu kỉnh: "Không."
"Đâu có dính bùn nên cũng không làm bẩn xe của anh."
Anh ấy nhấn mạnh "Em!!!"
Tay phải của Tống Tần đặt trên miếng ngọc phỉ thúy của cây gậy chống, ngón tay cái xoa nhẹ.
"Thầy giáo gọi điện nói em trộm đồ còn đánh nhau, chuyện gì vậy?"
"Tôi không có." Thủy Thước thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà chủ nhiệm lớp không tin lời của bạn học Beta, còn nâng cấp sự việc lên thành đánh nhau giúp tiến độ cốt truyện của cậu tiến triển.
Có một đứa em trai như vậy thì nam chính chắc hẳn đau đầu lắm.
Thủy Thước quyết định cãi chết không nhận, cậu cãi cùn: "Không có, hôm nay tôi ngoan lắm, không làm gì cả."
"Trong nhà em không thiếu cơm ăn áo mặc, hôm qua anh cũng đã chuyển tiền tiêu vặt tháng này vào thẻ ngân hàng của em rồi." Tống Tần lạnh lùng hỏi: "Em còn đang đi học, một tháng ba mươi vạn còn không đủ sao?"
"Tại sao lại trộm đồ của bạn học?" Anh ấy cau mày.
Tống Tần không ngại đứa em trai ngoài giá thú này ngu ngốc, nhà họ Tống có khả năng mời những gia sư giỏi nhất, dù có ngu ngốc đến đâu mà chỉ cần não không khuyết tật thì đều có thể dạy được. Không có lễ phép, không có giáo dưỡng cũng có thể hiểu được, vốn dĩ Tống Thủy Thước theo mẹ đơn thân ở một huyện nhỏ, có thể quy cho hoàn cảnh lớn lên không được tốt.
Anh ấy không thể chấp nhận được là em trai lại là một kẻ nhân phẩm thấp kém, trộm cắp đánh nhau.
"Đã nói không có là không có, anh lại không tin." Thủy Thước bất cần lẩm bẩm: "Bao giờ anh trả lại cho tôi cái thẻ ông già tặng tôi?"
Xoẹt một tiếng, tập tài liệu rơi xuống đất.
Thủy Thước bị kéo đến rất gần Tống Tần, bàn tay đó nổi đầy gân xanh khi bóp chặt cằm cậu.
"Tống Thủy Thước. Đừng để ba mẹ thất vọng về em." Tống Tần nói.
Anh ấy chuẩn bị nghiêm khắc dạy dỗ đứa em trai phản nghịch.
Nhưng cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay lại nhắc nhở anh ấy. Ánh mắt Tống Tần dừng lại trên khuôn mặt Thủy Thước, trong lúc nhất thời dừng lại.
Khuôn mặt bị bóp trắng bệch gần như không to bằng bàn tay anh ấy, cằm nhọn khi bóp vào không có thịt, so với anh ấy thì thân hình càng nhỏ hơn không chỉ một cỡ, vẻ mặt cậu bướng bỉnh giống như một con nhím dựng ngược gai phòng thủ.
Đối với một đứa trẻ như vậy, dường như không áp dụng được phương pháp giáo dục đàn áp nghiêm khắc.
Tống Tần buông tay ra, không ngờ Thủy Thước lại nhân cơ hội cắn mạnh vào cổ tay anh ấy.
Tới khi miệng nếm được một mùi tanh thì Thủy Thước đắc ý muốn chạy trốn, nhưng vì động tác quá lớn nên đập đầu vào trần xe, vừa lúc đó phanh xe khiến bước chân Thủy Thước không vững mà ngã ngồi lên đùi Tống Tần.
Bỗng nhiên đập đầu, Thủy Thước cắn môi, đôi mắt vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chua xót.
Trong đầu cậu lại vang lên một giọng nói xa lạ.
[Đã đυ.ng đau bảo bối rồi?]
[Có phải sắp rớt trân châu nhỏ rồi không?]
[Mau tránh xa gã đàn ông hoang dã không đáng tiền này ra.]
Tiếng gõ cửa xe vang lên, tài xế run rẩy nói: "Cậu chủ, đến nhà rồi."
Thủy Thước không kịp hỏi chủ nhân của giọng nói xa lạ là ai thì cậu đã vùng vẫy đứng dậy kéo cửa xe.
Sợ Tống Tần sẽ bắt cậu chịu gia pháp nên trước khi xuống xe trốn đi, Thủy Thước còn không quên thuận tay lấy luôn cây gậy chống.
"Cậu út! Cái này..." Tài xế không tiện ngăn cản, quay đầu nhìn Tống Tần vẫn còn trong xe: "Cậu cả..."
Tống Tần: "..."