Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Yếu Ớt Thích Ăn Cơm Mềm

Quyển 1 - Chương 12

Anh ấy đi lên tầng hai thì thấy trước cửa phòng Thủy Thước có để chiếc gậy chống bằng gỗ mun nhưng cửa phòng của cậu đã đóng chặt.

Mặc dù biết kết quả nhưng Tống Tần vẫn ôm hy vọng vặn tay nắm cửa.

Quả nhiên đã khóa chặt.

Quản gia đề nghị: "Cậu cả, có cần gọi bảo an mang chìa khóa đến không ạ?"

Tống Tần lắc đầu.

Bàn tay có khớp xương rõ ràng gõ cửa.

"Thủy Thước, ăn tối."

Bên trong cửa truyền đến tiếng trả lời uể oải: "Tôi không đói."

Tống Tần đành phải đưa tay, nhận lấy chiếc cặp sách nhẹ bẫng từ tay quản gia, bên trong thậm chí còn không có thêm hai quyển sách, anh ấy cau mày: "Thầy giáo nói em còn phải viết bản kiểm điểm, cặp sách treo ở cửa rồi. Tự em suy nghĩ xem hôm nay mình đã làm sai ở đâu."

"Nghĩ xong thì xuống ăn cơm." Tống Tần lạnh lùng nói.

Anh ấy treo cặp sách lên tay nắm cửa phòng, lập tức nghe thấy sau cánh cửa phòng phát ra một tiếng "ầm", không biết người trong phòng đã đập thứ gì nặng vào cửa.

Thủy Thước khàn giọng hét: "Tôi không làm sai gì cả! Đừng quản tôi!"

Một lúc lâu sau, tiếng bước chân đi xa, cuối cùng bên ngoài cửa cũng yên tĩnh trở lại.

[Thế nào?] Hai má Thủy Thước ửng hồng vì phấn khích hỏi hệ thống: [Diễn xuất của tôi ổn chứ?]

Số 77 để không làm phiền công việc của ký chủ, lúc cậu tương tác với nhân vật nó đều sẽ ẩn đi hình dạng, bây giờ mới bay lượn trên không trung.

[Đặc biệt tốt, nhập vai vô cùng xuất sắc! Nếu có giải thưởng nhân viên mới xuất sắc của năm, tôi chắc chắn sẽ tranh thủ cho ký chủ!]

"Diễn vai phản diện thật tốt, còn có thể nổi giận." Thủy Thước nhặt thứ vừa ném đi phủi bụi rồi cẩn thận đặt về chỗ cũ.

Đó là một cục sạc dự phòng nhỏ, nó không hỏng, chỉ có thêm hai vết xước.

[Con mèo hư biết cắn người.]

Giọng điệu trêu chọc, lại là giọng nói xa lạ vừa nãy.

[Không đúng. Mèo tốt, người xấu.]

[Đều là lỗi của tên đàn ông già vừa nãy.]

Giọng nói trầm thấp, cuối cùng giọng điệu hơi cao lên đầy hứng thú.

Thủy Thước căng khuôn mặt nhỏ, cảnh giác nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường: "Anh là ai?"

Không ai trả lời nữa.

Ngược lại, số 77 vừa nãy vẫn không lên tiếng đột nhiên lắc lư cơ thể: [Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?]

Thủy Thước nghi ngờ rồi lại cẩn thận mở cửa phòng, bên ngoài không có một bóng người. Cậu lấy chiếc cặp treo ngoài cửa vào, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại.

[Cậu không nghe thấy sao? Vừa nãy có giọng nói của một người khác.]

Màn hình nhỏ của số 77 hiện lên một dấu hỏi lớn.

Sau đó bừng tỉnh.

[Tôi hiểu rồi, ký chủ, vừa nãy kênh kết nối của tôi bị cắt, hẳn là do người giám sát làm.]

[Người giám sát?]