Hắn lạnh lùng chế nhạo: "Thầy ơi, chuyện nhỏ như vậy không cần phải phải gọi phụ huynh đâu nhỉ?"
Chủ nhiệm lớp ấp úng hiểu ý của Lục Phong Trì, ông ta cười gượng: "Đúng vậy, bạn học Lục Phong Trì nói đúng, giữa các bạn học vẫn nên thông cảm, đoàn kết với nhau là quan trọng nhất."
Cách đây không lâu, Lục Phong Trì mới lấy thái độ "vâng, thầy nói đúng" để đối phó với ông ta, ông ta cũng chỉ ngồi ở vị trí giáo viên, luôn miệng nói quy định của trường mới dám chỉ trích lời nói hành động của Lục Phong Trì, quan trọng nhất là thái độ tôn sư trọng đạo thường ngày của đối phương.
Nếu thật sự muốn nhắm vào thì toàn bộ nhà họ Triệu cũng không đủ để nhà họ Lục uống một chén trà.
Lục Phong Trì nhếch mép, khi đi ngang qua Thủy Thước thì hắn dừng bước, sau đó ném Triệu An Hàng ra ngoài cửa để giải phóng đôi tay.
"Bạn học mới, áo của tôi?"
Lúc này Thủy Thước mới bàng hoàng nhận ra áo khoác đồng phục của đối phương vẫn còn trong tay mình.
Cậu cẩn thận đưa áo đồng phục đến bàn tay đang đưa ra của Lục Phong Trì, đầu ngón tay vô tình lướt qua đường nét cơ bắp nhấp nhô của đối phương, quần áo mặc trên người còn giữ lại hơi ấm, ngoài ra còn có mùi hoa nhài thoang thoảng.
Tay Lục Phong Trì đột nhiên run lên, may mà áo khoác đồng phục che đi lớp da gà nổi lên trên cánh tay hắn.
"Cảm ơn." Hắn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Thủy Thước, tim đập như sấm nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, đôi khuyên tai chói lóa cũng khiến người ta bỏ qua đôi tai đỏ ửng của hắn.
Tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên, những bạn học hóng hớt thưa thớt rời đi.
Chủ nhiệm lớp gọi Thủy Thước lại.
"Tống Thủy Thước, chuyện hôm nay là An Hàng không so đo, nếu còn có hành vi làm tổn thương bạn học, không có lợi cho sự đoàn kết của tập thể lớp như vậy nữa, nhà trường sẽ phải ghi lỗi lớn cho em."
Ông ta lấy trường học ra để chụp mũ cho học sinh trước mặt, mặc dù Lục Phong Trì đã nói như vậy nhưng ông ta vẫn không cam tâm dễ dàng bỏ qua như vậy, loại học sinh vừa chuyển trường đến đã gây chuyện như vậy đều phải đập cho một trận.
"Chuyện này tôi vẫn sẽ thông báo cho phụ huynh của em, ngày mai nộp cho tôi bản kiểm điểm 2000 chữ không thành vấn đề chứ?"
Thủy Thước: "Không thành vấn đề, thưa thầy."
Cậu cong môi cười.
Còn tưởng rằng cốt truyện đầu tiên sẽ kết thúc trong thất bại.
May mà thầy giáo rất đáng tin, còn nhớ phải thông báo cho phụ huynh của cậu, vừa rồi cậu còn cầm áo khoác đồng phục của Lục Phong Trì thêm một lúc nên bây giờ trên đó chắc toàn là mùi pheromone, vậy là hai mục tiêu của cốt truyện lần này đều hoàn thành một cách tàm tạm.
Nhìn động tác tránh cậu như tránh rắn rết của Lục Phong Trì vừa rồi, hẳn là rất ghét cậu, hẳn cũng không tin lời giải thích nhặt áo, chỉ là có người nói giúp cậu nên Lục Phong Trì ghét đến mức không muốn dây dưa thêm nữa.